Khương Ninh hạ cửa kính xuống, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng.
Nhìn đội bảo và con lừa nhỏ này, hệ thống an ninh của khu biệt thự này vẫn khá tốt, trên núi có khá nhiều cây không bị chết rét, không khí ẩm ướt khiến chúng có thể sống, còn mọc ra được lá cây.
Biệt thự dọc theo đường núi, các mấy chục mét sẽ có một căn.
Biệt thự nhỏ kiểu châu âu hai tầng rưỡi, ở sân thượng còn được trang bị máy phát điện, cửa sổ sân thượng toàn bộ đều được bao lại bằng thép không gỉ.
Đến gần bờ biển, gió khá lớn, nhiệt độ chênh lệch giữa sáng tối giúp hơi nước bốc lên, chuyện hạn hán so ra dễ giải quyết hơn ở thành phố Phượng nhiều, bốn phía đều là cây cối xanh ngát.
Xe lái rất chậm, thậm chí Khương Ninh còn nghe được âm thanh dầu đốt.
Có vài biệt thự thậm chí còn có nhà kính, dù che nắng, ghế tắm nắng, người đẹp da trắng mang kính râm lên, uống nước đá tắm nắng ban mai.
Không biết còn tưởng rằng đây là thiên đường nghỉ dưỡng, thiên tai tận thế gì đó chỉ là đồn thổi!
Lái xe đến giữa sườn núi, Khương Ninh nhìn xuống, thấy có trẻ con đang ở trên sân thượng đá bóng.
Khương Ninh không khỏi cảm khái, dù đều sống ở trong thiên tai, mà cuộc sống của con người vẫn khác nhau một trời một vực.
Lưng chừng núi rừng cây cỏ xanh tốt, khí trời không nóng nực, biệt thự đã được cho mướn hết, chỉ còn ba căn trống ở trên đỉnh núi.
Lão La dừng xe mở cửa biệt thự: “Xe của hai người có thể lái vào.”
Thấy trong chiếc xe tải tới có một đứa trẻ, lão La cũng không kinh ngạc, nhưng thấy một chiếc chó oai phong lẫm liệt thì anh ta vô cùng kinh ngạc.
Khu biệt thự này có hai ba nhà nuôi thú cưng, có mang mèo, cũng có mang chó, nhưng đều là động vật nhỏ, ăn cũng không nhiều.
Nhà này điều kiện thế nào, mới có thể nuôi con chó… Béo tốt như vậy.
Lão La không khỏi nhìn thêm một chút, nhưng phát hiện ánh mắt của con chó này tràn ngập sát khí, nhìn tư thế của nó, cảm giác như lúc nào nó cũng có thể nhào đến.
Sáng sớm đã bị dọa lạnh run, anh ta không dám nhìn nó thêm một lần nào nữa.
Khương Ninh vẫy tay, chiếc chó dũng mãnh lập tức thành cừu, ngoan ngoãn vây quanh lấy cô.
Biệt thự rất lớn, sân trước có pho tượng và ao phun nước, hoa cỏ vì nhiệt độ cao mà đã khô chết hết.
Nhìn bên ngoài vô cùng đẳng cấp, mỗi tầng có bốn căn phòng, nhưng đồ trong nhà dường như không có gì cả, chỉ có máy điều hòa trên tường là vẫn còn.
Có thể thận ra, nơi này đã từng được sửa chữa, ống nước này nọ cũng đã được đổi.
Đứng trên sân thượng, bãi biển xanh thẳm ở trong tầm mắt.
Vì vậy, mắc tiền là đúng.
Khương Ninh rất hài lòng, sau đó lại đi xem hai căn còn lại.
Thiết kế cơ bản là giống nhau, chỉ là địa thế của biệt thự trên đỉnh núi vốn cao, cây cối xung quanh khá ít, rõ ràng nóng hơn nhiều so với biệt thự ở giữa sườn núi, nhưng dù thế nào thì phong cảnh vẫn rất tốt.
Lão La hỏi: “Hai người có định thuê không?”
Khương Ninh không vội trả lời: “Lão La, không giấu gì anh, chúng tôi đến đây để làm ăn, muốn đổi muối biển và trái cây khô, vụ làm ăn này có thể làm không?”
“Chỉ cần có cách, sao lại không thể?”
Lão La không nhịn được cơn nghiện thuốc lá, anh ta đốt một điếu, ánh mắt say mê, nhưng rất nhanh đã nói thẳng: “Loại thời tiết quỷ quái này, ép người ta không còn đường sống, tất cả mọi người đều chạy đến bờ biển.”
Quá nhiều người, không phải tất cả mọi người đều có thể sống, phải có thuyền mới có thể ra biển đánh bắt, nhưng thuyền đều thuộc về quốc gia, nếu không thì ở trong tay kẻ có tiền.
Một số người thông minh cần cù, lấy nước biển về làm thành muối, bán cho cửa hàng hoặc đổi hải sản, nhưng thời tiết quá nóng muối cũng không dễ làm, rất nhiều người phơi nắng tróc mấy lớp da.
Cũng có người muốn không làm mà có ăn, chỉ có thể đánh cướp khắp nơi, vài người ra khỏi thôn, vài người thì ở thành một khu, kết hợp với nhau gây sự khắp nơi.
Rất nhiều người làm thuê trong làng chài, nửa đêm bị người ta cạy cửa, còn có kẻ chuyên cướp trẻ nhỏ.
Vừa nói vừa không quên nhắc nhở hai người, dẫn trẻ con ra ngoài phải cẩn thận, ngay cả chó, tốt nhất đừng nên dẫn ra ngoài, sợ là có đi mà không có về, bản thân còn bị để mắt tới.