Ánh trăng mông lung, cô nhìn anh: “Anh nhìn anh ấy đi, nhường thức ăn của mình, thậm chí sau này phải gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ hy sinh cơ hội sống của mình, nhưng liệu có thể cứu được bao nhiêu người?
Còn có Chung Bình, nhìn thì thư sinh yếu đuối, nhưng anh ấy thiết kế được bẫy chuột, giúp người còn sống tránh bị chuột cắn, ngay cả dịch bệnh và cái chết đen cũng không xảy ra, ai dám nói anh ấy không phải anh hùng?
Hoắc Dực Thâm, em tin dù anh có không đi trên con đường cũ, vẫn sẽ có cách làm của riêng mình, hơn nữa còn có thể cứu được càng nhiều người sống hơn.
Anh là người không phải thần, không thể dùng sức một mình mình để chịu đựng tận thế, anh không cần phải tạo áp lực cho mình.”
Khương Ninh nắm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Hơn nữa, em tin anh đã làm rất nhiều, về tình về lý đều đang xứng đáng với quốc gia, việc còn lại là phải sống khỏe mạnh, vì mình, vì người nhà, vì người yêu anh và người anh yêu.”
Hoắc Dực Thâm nắm ngược lại tay cô, ánh trăng che đi đuôi mắt ửng đỏ của anh: “A Ninh, cảm ơn em.”
Cảm ơn gì chứ, sao Khương Ninh chưa từng trải qua chuyện như vậy.
Nếu như không gặp Hoắc Dực Thâm, với tính cách của cô có lẽ sẽ gai góc hơn, nhưng bây giờ đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Bãi biển ban đêm đều là người, nhìn thì náo nhiệt nhưng thật ra nguy hiểm có mặt ở khắp nơi.
Nhóm Khương Ninh không ở lại quá lâu, họ lái chiếc xe tơi tả của mình trở về biệt thự.
Trở về cũng không rảnh rỗi, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm giao cho hai đứa nhỏ nhiệm vụ trông nhà, còn mình thì lên sân thượng gắn pin năng lượng mặt trời.
Hai người định rạng sáng đi bến tàu xem hải sản cặp bờ một chút, đến lúc đó mới có kế hoạch trữ đồ cụ thể.
Hoắc Dực Thâm vốn thông minh, vừa nhìn sách hướng dẫn vừa gắn, hai người mất cả tối mới có thể giải quyết được hệ thống phát điện của pin năng lượng mặt trời.
Tắm xong, ở trong căn biệt thự mắc tiền, ngủ trên chiếc giường mềm mại giá sáu chữ số, Khương Ninh vẫn cảm thấy không quá chân thật.
Rõ ràng là đang ở thời thiên tai tận thế, nhưng cảm thấy cuộc sống trôi qua càng ngày càng tốt.
Thôi bỏ đi, an tâm mà hưởng thụ, ai biết có thể sống được bao lâu chứ? Mỗi ngày đều phải sống thật tốt.
Hai giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Khương Ninh vô cùng buồn ngủ, không ngờ lại bị chó lay tỉnh.
Nhóc này rất thông minh, nghe đồng hồ báo thức kêu là biết con sen phải làm việc lớn, không ngừng thúc giục.
Làm mãi thành quen, Khương Ninh lấy mấy món đồ quan trọng vào không gian, đồng thời dẫn hai đứa nhỏ ra xe.
Bến tàu ở một hướng khác, cách bãi biển chỉ mấy kilomet mà thôi.
Lúc đến nơi, bến tàu đã rất náo nhiệt, có mấy chiếc thuyền đánh bắt đang ở cạnh bờ dỡ hàng.
Không ít lái buôn đang chờ chọn hàng, có lái xe bốn bánh, có chạy xe ba bánh, tất nhiên đều là ở thành phố Quảng Đông đến.
Xa quá cũng không dám đến, sợ hải sản không bán được sẽ hỏng.
Không chỉ có lái buôn, còn có khu buôn bán, tóm lại đều là vì kế sinh nhai mà bôn ba.
Đồng thời, Khương Ninh cũng phát hiện có mấy chiếc xe bồn chở nước đang xếp hàng rót nước ở phía xa, sau đó sẽ vận chuyển đến chỗ bán.
Hải sản vừa được mang xuống thuyền vô cùng tươi, thậm chí còn đang giãy.
Có cá đỏ dạ lớn, có cá tráp, cá bơn, cá dìa trơn, cá da trơn vân vân.
Tôm hùm, tôm sú, tôm tít, tôm càng xanh vân vân.
Cua biển, cua càng xanh, cua lông, cua đỏ vân vân.
Rong biển, tảo biển, rong đỏ, rong nho vân vân.
Đủ các chủng loại, không đếm hết.
Có ba loại giao dịch, cần chọn hải sản thủ công, một cân hải sản đổi một cân rưỡi lương thực, chọn loại nào cũng được dù lớn hay nhỏ, một cân đổi một cân, còn hải sản như rong biển, hai cân đổi một cân lương thực.
Nhìn thì không mắc, nhưng thật ra hải sản nặng, một cân thật sự không có nhiều.
Ngoài ra, vụ giao dịch chỉ là của những thuyền đánh bắt tư nhân, thuyền đánh bắt của chính phủ không giao dịch với bên ngoài, trừ mỗi ngày nhận một nắm cơm cứu tế, và trợ giúp những người còn sống mới đến, những thứ khác hoàn toàn phơi khô để dành.
Ở bến tàu tốt xấu lẫn lộn, Khương Ninh mua tôm, mực, cá đỏ dạ, cua biển được hơn hai mươi cân, vờ như bỏ vào túi, thật ra là ném vào không gian để giữ tươi.
Giá bán lẻ quá đắt, muốn trữ hàng lớn, có núi vàng núi bạc cũng không đủ dùng, phải nghĩ cách khác mới được.
Khương Ninh muốn đến tập đoàn Thang Thị và căn cứ Hải Sinh để thử vận may một chút…