Đây là hai doanh nghiệp đánh bắt tư nhân lớn, Thang Thị là công ty hải sản của ông trùm cũ ở thành phố Quảng Đông, căn cứ Hải Sinh được xây dựng sau khi tận thế đến, hai công ty này bây giờ đang cạnh tranh nhau, không ngừng đấu đá tranh giành mối làm ăn.
Nếu nói về tình cảm, Khương Ninh nghiêng về tập đoàn Thang Thị hơn, đây là xí nghiệp gia đình, bọn họ có thể vượt qua cực hàn mà vẫn có thể giữ vững như cũ.
Còn về căn cứ Hải Sinh, là căn cứ tư nhân thành lập vào tận thế.
Xin lỗi, Khương Ninh vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình đối với căn cứ tư nhân, không nghĩ đến nhiều.
Vì vậy, bọn họ lái xe quay đầu đi đến văn phòng làm việc nhỏ của tập đoàn Thang Thị ở thôn chài lưới.
Sau khi cực nhiệt bùng phát, ở đây làm việc cả đêm, đến tám giờ sáng hôm sau thì tan làm.
Không có quan hệ là không được, không thể lộ ra mình giàu, Khương ninh không để lộ ra mục đích thật sự, nói là đại diện khu nhà đến mua, đồ khô hay đồ tươi đều muốn, mỗi ngày hai trăm cân một loại.
Người bán hàng mỗi ngày đều tiếp đón nhóm mua, cũng không hề quan tâm đến đơn hàng lớn của Khương Ninh, cho cái ưu đãi giảm giá không có khác biệt lớn gì so với hàng bán lẻ.
Nhưng dù sao, chất lượng hải sản ở đây thật sự rất khá.
Sau đó, Khương Ninh lại đi đến căn cứ Hải Sinh ở cách đó không xa.
Số lượng ưu đãi khá lớn, nhưng sản phẩm kém hơn, hơn nữa ánh mắt của người bán hàng còn nghiên cứu bọn họ khiến Khương Ninh không thích, cảm giác như đang đánh giá hàng hóa vậy.
Loại ánh mắt này, đời trước cô nhìn thấy khá nhiều.
Ba năm tận thế khiến cô có đường linh cảm, không nên đến đây, Khương Ninh không có ý định giao dịch, giả vờ là một quỷ nghèo chưa trải đời: “Chúng tôi trồng chút lương thực cũng không dễ dàng, hải sản cũng là thịt, nhưng ở đây của các người cũng chỉ có hải sản, một cân lương thực đổi ba cân đồ khô được không?”
Ngửi được mùi mồ hôi trên người cô, người bán hàng không khỏi trợn trắng mắt, cho người đuổi cô ra ngoài.
Khương Ninh vẫn không cam tâm, lớn tiếng nói vài câu ở ngoài cửa rồi mới rời đi.
Trở về xe, hai người lại tiếp tục thương lượng.
Xem ra, không thể mua từ chỗ chính phủ hay công ty lớn được rồi, chỉ có thể tiến hành trữ hàng diện rộng.
Dù sao lương thực cũng cần trồng trong một khoảng thời gian, một lần giao dịch với số lượng lớn cũng không hợp lý.
Ở chỗ này tốt xấu lẫn lộn, bọn họ lái chiếc xe tả tơi như vậy rồi, vẫn bị mấy nhóm người để mắt tới, nhưng chỉ là nhóm tép riu không đáng nhắc đến, chỉ cần đề cao cảnh giác.
Hoắc Dực Thâm đề nghị: “Có thể đến cửa tiệm nhỏ chọn mấy loại tốt một chút, số lượng chúng ta cần mỗi ngày đối với họ mà nói đã là khách hàng lớn rồi, vì để hợp tác lâu dài chắc sẽ không làm bậy đâu. Cho dù bị người ta để mắt đến, chúng ta cũng có khả năng tự vệ.”
Còn căn cứ Hải Sinh, anh cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Khương Ninh không có ý kiến gì, vì vậy lại đến chợ buôn bán hải sản đi dạo, trả giá chọn một chút đồ chất lượng tốt, tổng cộng đổi về hai trăm cân đồ khô.
Sau khi cất đồ vào buồng xe xong vừa định rời đi, một chiếc xe bồn chở nước ngăn lại, cửa kính xe hạ xuống lộ ra cái đầu bóng loáng: “Chị ơi.”
Tên xấu xí cười rạng rỡ: “Không ngờ, chúng ta lại có thể gặp nhau sớm như vậy.”
Khương Ninh kinh ngạc: “Đến đây lấy nước?”