Cách bờ biển khoảng năm, sáu cây số, nghe nói đây là biệt thự của nhà họ Thang nhưng dùng từ trang viên để hình dung thì có lẽ thích hợp hơn.
Xây dọc theo núi, ba bước một vọng gác, năm bước một trạm gác. Trong không khí tràn ngập mùi vị đốt tiền.
Trang viên rất lớn, an ninh có ở khắp mọi nơi. Đỗ xe xong phải đi qua cửa kiểm tra an ninh. Người mang theo vũ khí sẽ bị quét thấy, tuyệt đối không được mang vũ khí vào bên trong.
Khương Ninh ôm chiếc bình đựng đá mini trên xe: “...”
Bước vào phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc quần áo bình thường đang sốt ruột chờ đợi, nhân viên y tế lập tức chào đón: "Mang vắc xin đến chưa?"
Trong bình đựng đá, có một liều vắc xin được ướp lạnh.
Kiểm tra là chính xác, nhân viên y tế gật đầu với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn sang Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm: "Làm phiền hai người rồi, chỉ cần ông cụ tiêm xong không có vấn đề gì thì ba ngày nữa tôi sẽ bàn giao du thuyền cho hai người.”
"Ba ngày?" Khương Ninh cảnh giác: "Ông Thang, chúng tôi chỉ là chân chạy việc nên tiền công không quan trọng, nhưng nếu ba ngày nữa ông mới đưa du thuyền thì chúng tôi rất khó nói với người ta.”
Ông Thang suy nghĩ thêm một chút rồi dặn dò thư ký bên cạnh.
Sau một lúc, thư ký cầm một hộp trang sức vô cùng đẹp đến, trong đó có một chiếc dây chuyền đá quý lấp lánh - Ngôi sao của biển.
"Sợi dây chuyền này là đồ sưu tầm của tôi, mất một trăm hai mươi triệu để lấy được, có thể thế chấp ở chỗ hai người.”
Trước ngày tận thế, chiếc vòng cổ này chắc chắn sẽ gây ra náo động nhưng bây giờ giá trị của nó thấp hơn nhiều so với một chiếc du thuyền.
Nói đến mức này, lại còn trên địa bàn nhà người ta, Khương Ninh cũng không kiên trì nữa mà nhận lấy sợi dây chuyền: “Vậy tôi sẽ tin ông Thang một lần, ba ngày sau sẽ đổi lấy du thuyền.”
Loại đá quý cấp bậc này, tuyệt đối là thứ mà không gian thích nhất, cô cũng không thiệt.
Nhân viên y tế vào phòng tiêm vắc xin cho ông cụ, quan sát xem không có bất kỳ phản ứng nào với thuốc trong nửa tiếng mới để cho đám người Khương Ninh rời đi.
Đi ra khỏi biệt thự nhà họ Thang, Tần Xuyên lo lắng hai người sẽ suy nghĩ nhiều nên không quên an ủi: "Yên tâm, nhà ông Thang làm ăn lớn, sẽ không vì một liều vắc xin uốn ván mà nảy sinh suy nghĩ khác.”
Khương Ninh cũng không lo lắng. Cho dù không đưa du thuyền thì chuyến đi này cũng sẽ chắc chắn không lỗ.
Lúc lái xe trở lại biệt thự, quả nhiên lại phát hiện ven đường có người mai phục.
Hai người giả vờ như không thấy, tiếp tục trở về nhà nấu ăn và tích trữ hàng hóa.
Đậu Đậu muốn ăn bánh bao, Khương Ninh lấy máy nhào bột ra. Sau khi nhào xong vỏ bánh thì bắt đầu làm các loại nhân khác nhau.
Sáng sớm, Hoắc Dực Thâm lái xe chở nước, còn Khương Ninh thì lái xe bảy chỗ đi giao dịch.
Sau khi đổi năm trăm cân trái cây khô, nhét đầy toàn bộ xe, hai người mới lái xe về.
Lúc đó mới năm giờ, bầu trời bắt đầu có ánh sáng, bên kia biển mơ hồ có tia nắng sớm.
Qua một khúc cua trên quốc lộ ven biển, Hoắc Dực Thâm chậm rãi phanh xe lại.
Trên đường quốc lộ, khắp nơi đều có đá lớn.
Nếu như không đeo kính nhìn ban đêm, xe có đâm phải rồi lật nghiêng cũng không phải không thể xảy ra.
Xe vững vàng dừng lại, hai người cũng không xuống xe, cứ ngồi lặng im như vậy.
Khoảng mười mấy phút sau, cuối cùng thì bên kia cũng không nhịn được, chậm rãi đi ra từ đầu đường bên kia.
Một người, hai người…
Có khoảng hơn ba mươi người, già trẻ lớn bé đều có. Có người cầm gậy gộc, có người cầm dao. Ai nấy đều lạnh mặt thờ ơ, trong mắt đều là vẻ tham lam. Chúng đứng đó giống như vô số đôi mắt sói phát ra ánh sáng xanh vậy.
Khương Ninh xuống xe, nạp tên vào nỏ, lạnh lùng nói: "Tránh ra, hôm nay tôi không muốn giết người."
Tuy nhiên, không có bất kỳ ai tránh đường: "Chúng tôi cũng không muốn giết người, hai người để xe và hàng hóa lại."
"Nhất định phải như thế à?" Khương Ninh nhìn bọn họ: "Không nhượng bộ sao?"
"Hai người có tiền, một xe hàng hóa là cái thá gì? Không muốn chết thì cút!”
Khương Ninh bình tĩnh: "Chúng tôi có tiền nên chúng tôi đáng bị cướp à?”
Thanh niên bên kia tính tình nóng nảy, giơ con dao chẻ củi sắc bén trong tay lên: "Mẹ kiếp, nói nhảm ít thôi, đừng ép bọn tao ra tay.”