Quả nhiên bọn họ không muốn lùi bước, hơn nữa sát ý dần dần lộ ra. Khương Ninh không chút do dự, mũi tên trong tay phóng ra, lập tức bắn thẳng vào tim.
Tên nhóc đó không chết, mà một người đàn ông khoảng 50 tuổi bên cạnh ngã xuống.
Trong suốt quá trình, ông ta không hề lên tiếng. Nhưng Khương Ninh quan sát thấy, những người khác đều nhìn ánh mắt ông ta làm việc, chắc chắn là thủ lĩnh của đám.
"Trưởng thôn." Có người kêu lên: "Trưởng thôn chết rồi!"
Đầu bên kia nổ tung, mọi người la hét ầm ĩ, cầm vũ khí xông tới.
Khương Ninh không né tránh, giơ tay ném nỏ về chỗ ngồi, giả vờ khom người lấy súng tiểu liên trong không gian ra, tay đặt trên cò súng không chút do dự: “Nếu muốn chết như thế, tôi sẽ cho mấy người xuống chung với ông ta."
Bọn họ khiếp sợ, không ngờ trong xe còn có súng tiểu liên nên vội vàng dừng bước, rối rít lùi về phía sau.
Khương Ninh giễu cợt: "Không có nhiều đạn nhưng đủ để đưa mấy người xuống gặp Diêm Vương."
Vừa rồi họ mắng ác bao nhiêu thì giờ lùi lại nhanh bấy nhiêu.
Dưới sức ép của sức mạnh tuyệt đối, không có ai dám hó hé một lời.
Đây đúng là một người phụ nữ điên. Rõ ràng là vừa nói chuyện nhẹ nhàng, ai ngờ trong nháy mắt đã giết người.
Bọn họ chỉ là muốn cướp để làm no bụng mà thôi, chưa từng nghĩ đến việc giết người, càng không muốn bị người ta giết.
"Đứng lại!"
Thấy bọn họ muốn chạy trốn, Khương Ninh lạnh giọng quát.
Đám người sợ hãi giơ tay lên: "Đừng, đừng giết chúng tôi."
Lũ nhát gan, chân tay không ngừng run rẩy, có người còn không nhịn được mà tiểu ngay tại chỗ, làm gì còn dáng vẻ phách lối như vừa rồi nữa.
Khương Ninh ra lệnh: "Vứt hết đá trên đường, ném xác xuống biển."
Bên kia sợ chết nên ba chân bốn cẳng vứt đá sang hai bên, ngoan ngoãn ném thi thể xuống biển theo chỉ dẫn.
Sau đó, mang theo chút không cam lòng, tức giận cùng với chút căm hận, vội vã bỏ chạy trối chết.
Sợ chạy chậm một chút, người phụ nữ điên kia sẽ cho một súng.
Khương Ninh quay lại xe, cất vũ khí đi.
Với đám người kinh tởm này, cô chẳng có chút đồng cảm nào cả.
Có thể thấy, bọn họ buộc phải đi cướp để mưu sinh nên không biết cướp ra sao, hơn nữa vừa mới vào nghề nên chưa có chút kinh nghiệm nào.
Hôm nay cũng may mà gặp mình nên không thành công, chứ nếu gặp người khác thì sao?
Một khi thành công, lá gan cũng sẽ lớn hơn.
Một lần bắt đầu, hai lần thành quen, rất nhanh sẽ trở thành ác quỷ thật sự.
Ngoài việc buôn bán, ba người và một chó làm tổ trong biệt thự, bật điều hòa dưới cái nóng khắc nghiệt. Mệt thì ngủ, rảnh rỗi lại tiếp tục đi tích trữ thức ăn.
Ba ngày vùn vụt trôi qua, Tần Xuyên vui vẻ đi tới cửa: "Ông cụ Thang không sao rồi, ngày mai hai người có thể đi lấy du thuyền."
Ngoài ra, để cảm ơn hai người đã giúp tìm thuốc, ông Thang gửi ba nghìn cân trái cây khô làm thù lao.
Khương Ninh ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại thành thật như vậy.
"Anh Tần, anh đích thân đến đây, chắc là còn có chuyện khác đúng không?"
Tần Xuyên sững sờ, sau đó cười nói: "Đúng là chẳng có gì gạt được đôi mắt tinh tường của cô."
Chắc chắn là có việc rồi, hơn nữa vẫn là công việc béo bở liên quan đến ông Thang.
Tần Xuyên giải thích ý đồ của mình: "Thiên tai chưa biết ngày dừng, nhà máy dược phẩm không thể tiếp tục sản xuất, thuốc men càng ngày càng hiếm.
Trong thời điểm quan trọng lại có thể tìm thấy vắc-xin uốn ván, điều này cho thấy bản lĩnh và mối quan hệ của hai người không tệ. Ông Thang đánh giá rất cao về hai người.
Ông cụ Thang đã già, mắc nhiều bệnh nền, thuốc càng ngày càng khó tìm nên ông Thang muốn chuẩn bị trước nhiều một chút.”
Nói xong, ông ta đưa danh sách thuốc ra.
Khương Ninh cầm lên nhìn. Thật tốt, tất cả đều là bệnh nhà giàu, bệnh gút, cao huyết áp, tiểu đường và máu nhiễm mỡ loại nặng.
Những loại thuốc này đều phổ biến trước khi tận thế, nhưng bây giờ đã càng ngày càng ít.
Đáng tiếc, lúc Khương Ninh dự trữ không chuẩn bị. Nhưng lúc đi tìm vật tư lại có được.
Trương Siêu và Lục Vũ rời đi, họ ưu tiên đưa cho cô những thứ sắp hết hạn sử dụng hoặc không được sử dụng phổ biến đi đổi vật tư. Những loại thuốc này nằm trong số đó, cộng thêm phần mà cô và Hoắc Dực Thâm được chia, số lượng không tính là ít.
Trong lòng Khương Ninh mừng như điên nhưng bên ngoài vẫn vững như chó già: “Anh Tần, thuốc là để cứu mạng, dùng một liều thì ít đi một liều. Không biết ông Thang lấy gì để đổi?”