Tần Xuyên cũng vui vẻ: "Ngoài Trái Tim Đại Dương lần trước, ông ta còn có thể bỏ ra một viên nguyên thạch khác, đảm bảo còn tốt hơn so với cái lần trước cô nhận được."
Đúng là thuốc có thể cứu người nhưng những thứ thuốc này không quý bằng vắc xin. Thật ra thì hắn ta cũng có thể tự mình tìm được nhưng sẽ mất rất nhiều công sức, không tốt bằng việc làm ân huệ này.
Khương Ninh cũng biết rõ cái lý này nhưng cô cảm thấy số lượng hơi nhiều.
Cô lấy bút ra sửa lại số lượng thuốc: "Tôi chỉ có thể lấy được nhiều nhất như thế này thôi.”
Ai biết được cô có thể sống bao lâu chứ. Chẳng may lại vô tình sống thêm mấy chục năm, ngày nào cũng ăn tối bằng tiệc hải sản, cô và Hoắc Dực Thâm đều mắc bệnh gút. Không có thuốc hạ axit uric thì chắc sẽ đau chết mất.
Hợp tác lâu như vậy, Tần Xuyên đã đoán được Khương Ninh muốn trả giá từ lâu nên đã cố tình nói lố số lượng lên.
Ông ta không thèm khoa mồm múa mép, rất vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm cầm thuốc đi trao đổi.
Ba nghìn cân trái cây khô đã được đưa lên du thuyền sang trọng. Thậm chí còn sắp xếp nhân viên làm việc dạy hai người cách lái du thuyền.
Hoắc Dực Thâm khéo léo từ chối: “Không cần, tôi tự biết.”
Khương Ninh ngạc nhiên, có chuyện gì mà anh không làm được không?
Lúc bàn giao, nhân viên giống như vừa bị cắt mất miếng thịt đùi vậy: “Đây là Riva, chiếc Rolls-Royce trong giới du thuyền. Ông chủ đã tốn hơn tám triệu để mua nó, chưa từng ngồi qua một lần nào, ai ngờ thiên tai lại tới.”
Anh ta nói luyên thuyên, cảm giác như đứa con của mình vừa bị cướp mất.
Không thể không thừa nhận rằng du thuyền Riva thực sự rất tốt. Thân tàu được tạo thành từ loại nhựa cây tốt nhất trên thế giới, lại thêm kết cấu thân thuyền hợp lý cùng với màu gradient không giống ai, khiến nó nổi bật giữa nhiều thương hiệu du thuyền trên thế giới.
Du thuyền hai tầng cao cấp sang trọng, nội thất trang trí xa hoa, đầy màu sắc quý tộc, là một siêu sao Âu Mỹ luôn được nhưng doanh nhân giàu có săn đón.
Bây giờ, nó thuộc về Khương Ninh.
Anh Tần vội vàng cầm viên nguyên thạch kia đến, thể tích to gấp mấy lần viên trước đó, màu sắc xanh thẫm, nhìn đã có cảm giác là bên trong có loại cao cấp.
Nếu không phải thiên tai lật đổ giá trị hàng hóa, ngọc thạch trở thành tro tàn thì đúng là Khương Ninh không có cơ hội tiếp xúc.
Bây giờ nó vẫn đáng giá một ít tiền. Nhưng chờ vài năm nữa, chỉ sợ không đổi lấy được cả một cái bánh bao.
Nếu không, sao nhà họ Thang có thể đồng ý lấy nó ra để đổi thuốc chứ, doanh nhân tinh ranh như vậy sao có thể làm ăn lỗ vốn được.
Khương Ninh đưa chính xác số thuốc cho ông ta, hai bên kiểm tra đủ số lượng thì đều cầm lấy.
Tần Xuyên thật sự thấy thèm du thuyền. Nếu không phải còn mấy chuyện gấp hơn cần phải xử lý thì ông ta thật sự muốn ngồi trên đó ra biển hóng gió.
Hoắc Dực Thâm bước vào buồng lái, nhìn bảng thao tác. Sau khi điều chỉnh thử, thấy chắc chắn không có vấn đề gì, anh bắt đầu khởi động.
Du thuyền sang trọng lao ra biển giống như mũi tên rời khỏi cung. Bến tàu dâng lên một đợt bọt sóng trắng.
Nắng chiều từ nông chuyển thành sâu, từ nhạt chuyển thành đậm. Giống như bát máu tươi nhuộm kín nửa bầu trời.
Du thuyền dừng lại giữa đại dương mênh mông, lắc lư như một chiếc thuyền nhỏ đang chuyển động dập dờn trong lò vi sóng
Khương Ninh đứng trên lan can du thuyền, hoàng hôn chiếu vào gợn sóng lăn tăn trên biển, thoáng như những viên kim cương lấp lánh làm lóa mắt.
Ở phía xa, những con mòng biển bay thấp, nhanh chóng lướt qua mặt biển, mổ vào những con cá nhỏ trong nước rồi bay lên không trung.
Một khung cảnh đẹp như vậy khiến cho người ta như mê say.
Đột nhiên, Khương Ninh bị ôm lấy từ phía sau.
Là Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Khương Ninh nhìn về phía xa: "Hoàng hôn, đẹp không?"
"Ừm." Hoắc Dực Thâm nhìn theo hướng cô đang chỉ, quả nhiên là đẹp đến rung động lòng người.
Do chênh lệch chiều cao, cằm anh ấn nhẹ lên trán Khương Ninh: "Có lẽ một ngày nào đó khi thiên tai kết thúc, chúng ta vẫn có thể tận hưởng biển và hoàng hôn đẹp như vậy."