Khương Ninh quay đầu nhìn anh, ánh mắt có chút bối rối: "Thiên tai có thể kết thúc sao?"
Giống như đang hỏi anh, cũng giống như đang tự hỏi mình.
"Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, chúng ta sẽ đợi đến ngày kết thúc đó."
Chúng ta? Khương Ninh nghĩ một hồi. Cô mới ngoài hai mươi tuổi, Hoắc Dực Thâm chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi. Chỉ cần cố gắng chống chọi với thiên tai, biết đâu thật sự có ngày chào đón thế giới mới.
Cô quay lại và ôm anh dưới trời chiều hoàng hôn.
Lần đầu tiên, cô chủ động ôm anh.
Hoắc Dực Thâm cúi đầu hôn lên trán cô. Hoàng hôn vàng kéo chiếc bóng của hai người ngả dài.
Chỉ là thời tiết thực sự nóng, ôm càng nóng hơn.
Khương Ninh thấy anh định hôn xuống thì vội vàng đẩy ra, nín cười né tránh.
Hoắc Dực Thâm kéo cô vào buồng lái: "A Ninh, anh sợ tới ngày cần dùng đến du thuyền mà anh lại không ở bên cạnh, cho nên em phải học cách lái nó.”
Khương Ninh sợ run lên: "Được."
Thiên tai khó đoán, ai dám đảm bảo có thể ở bên cạnh nhau đến hết cuộc đời.
Hoắc Dực Thâm giới thiệu chức năng của bảng điều khiển du thuyền, cẩn thận giải thích cho Khương Ninh...
Học kỹ năng giữ mạng, Khương Ninh đặc biệt chú ý, lặp đi lặp lại mấy lần là thuộc.
Nắm vững kiến thức lý thuyết, Hoắc Dực Thâm đưa cô thực hành cầm lên, đứng bên cạnh để Khương Ninh cầm tay lái.
Khởi động, tăng tốc, bánh lái, quay đầu, quẹo cua......
Kéo dài hơn hai tiếng. Trời đã dần dần tối.
Tuy không thuần thục lắm nhưng khả năng tiếp thu của Khương Ninh rất tốt, chỉ cần cô bình tĩnh không hoảng loạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Đến lúc đó luyện tập trong không gian nhiều hơn, không chừng sau này có thể thi lấy giấy phép.
Thấy sắc trời vẫn chưa tối hẳn, thuận tiện cho du thuyền cập bến. Khương Ninh ngồi trong khoang thuyền sang trọng cao cấp, lấy nước dưa hấu đông lạnh ra để giải nhiệt.
Thời tiết quỷ quái làm mồ hôi rơi ướt đẫm, một ly nước trái cây trong lành này thật dễ chịu biết bao nhiêu.
Hoắc Dực Thâm ngồi bên cạnh cô: "Không gian đã mở rộng hơn chưa?"
Lúc này Khương Ninh mới nhớ tới việc chính, suýt nữa là quên mất.
Cô vội vàng mở ba lô lớn, lấy Trái tim Đại Dương ra.
Sợi dây chuyền đá quý một trăm hai mươi triệu, trước kia đừng nói là đeo trên cổ, đến nhìn cô cũng chỉ nhìn qua báo ảnh.
Khương Ninh là một người thường, hơn nữa còn rất bình thường.
Cô không cưỡng lại được cám dỗ, đeo một trăm hai mươi triệu lên cổ, cũng không quên chụp ảnh kỷ niệm.
Hoắc Dực Thâm không lên tiếng mà mỉm cười.
Sau khi chụp ảnh, cô ném nó vào không gian.
Một lúc sau, cô dùng ý thức kiểm tra. Biệt thự không có bất ký biến hóa nào nhưng khu vườn đất đen đã rộng thêm khoảng một ngàn năm mét vuông.
Không hổ là Trái Tim Đại Dương, đến cả không gian cũng không thể bỏ qua.
Đúng là một miếng ăn ngon!
Cuối cùng là nguyên thạch, thể tích lớn hơn nhiều so với viên đá trước. Cô chụp ảnh làm chứng là đã từng có rồi ném nó vào không gian không chút do dự.
Cái này thực sự lớn, ước chừng phải ba ngàn mét vuông.
Ông Thang thực sự là một người tốt, làm ăn không chỉ trung thực mà còn tốt bụng, không hổ là một người làm ăn chân chính.
Cuộn thước dây đã không còn đo được, Khương Ninh chỉ có thể đưa Hoắc Dực Thâm vào trong không gian, dùng đôi chân dài của mình đi đo đạc.
Chớ nói, anh thật sự đi đo.
Không giống như những người bình thường, anh rất tự tin vào khoảng cách bước chân của mình. Lần này, không gian đã tăng thêm khoảng bốn nghìn tám mét vuông.
Về phần chiều cao, Hoắc Dực Thâm liên tục nhìn lên đỉnh đầu: "A Ninh, em có thấy khác biệt tí nào không?"
Khương Ninh cũng ngước lên nhìn theo, cảm giác thật giống như … Cao?
Vì vậy, cô ấy lấy cây trúc dài lên tầng bốn rồi chọc lên.
Ồ, không chọc tới đỉnh.
Cô lại bảo Hoắc Dực Thâm bế mình lên, tiếp tục chọc.
Hoắc Dực Thâm rất cao, ngồi xổm xuống ôm chân cô rồi đứng lên.
Đủ cao, nhưng vẫn không tới.
Cuối cùng, Hoắc Dực Thâm trèo lên mái nhà phòng chứa đồ ở tầng bốn nhưng vẫn không có kết quả.
Khương Ninh ngạc nhiên mừng rỡ, vui vẻ ôm lấy Hoắc Dực Thâm: "Chúng ta không thiếu chỗ!"