Lúc ra khỏi không gian, trời đã hoàn toàn tối mịt.
Hoắc Dực Thâm đưa du thuyền về gần bờ, không để cho Khương Ninh cuống cuồng chui vào không gian.
Nơi này cách rất xa làng chài cũng như bến tàu, theo logic mà nói thì ban đêm không thể có người, nhưng để cẩn thận họ vẫn đeo kính nhìn ban đêm, quan sát hồi lâu mới chắc chắn được là không có vấn đề gì.
Khoảng cách từ đây đến ven biển chỉ có một đoạn, hai người sợ người lái chiếc Zodiac thì sẽ gây chú ý nên chèo thuyền cao su vào bờ.
Sau khi lên bờ, cách đường biển còn có một đoạn sườn dốc.
Chỗ này không có đường đi, chỉ toàn cỏ gai và lau sậy cao hơn người.
Hoắc Dực Thâm lấy một con dao rựa ra dọn đường ở phía trước, bảo vệ Khương Ninh ở sau, san phẳng con đường phía trước rồi mới để cô đi: "Cẩn thận dưới chân."
Hai người phải mất một lúc mới leo lên được. Khương Ninh lấy xe nát, ngồi vào ghế lái bật đèn xe lên: "Anh không sao chứ?"
Hoắc Dực Thâm không gặp phải vấn đề gì, bàn tay bị mấy vết trầy xước do lau sậy với bụi gai, có chút máu nhưng không quá nghiêm trọng.
Khương Ninh lấy Iot ra sát trùng vết thương của anh, sau đó dùng băng dán cá nhân băng lại.
Trong bóng tối, chiếc xe hỏng thong thả chạy trên đường.
Một người lái, người còn lại đề phòng bốn phía xung quanh.
Sau khi an toàn trở về biệt thự, tâm trạng của Khương Ninh khá tốt, lấy trong không gian ra vài món ngon để ăn mừng.
Còn có thêm một chiếc du thuyền, nếu một ngày buộc phải sống sót trên biển, có thuyền trong tay cũng không hoảng sợ.
Chuyến đi biển cực kì đáng giá, trong khoảng thời gian này cô đã tích trữ không ít đồ khô, hơn nữa hôm nay còn nhận được ba nghìn cân, đã đủ hơn mười nghìn cân hải sản khô rồi.
Chưa kể ăn được đến chết, sau này lấy ra giao dịch cũng đủ.
Đồ khô tuy tốt, nhưng không thể ăn bừa bãi, đây là 'bữa ăn cho bệnh Gout', phải cần chế độ ăn uống khoa học.
Khương Ninh nghĩ, đến lúc trữ hàng tươi rồi.
Cơm nước xong xuôi, ba người một chó cùng ăn dưa hấu, ngắm trăng sao trên sân thượng.
Đậu Đậu chống cằm nhìn lên bầu trời sao: "Anh chị, nơi này thật đẹp, nếu chúng ta có thể sống ở đây mãi mãi thì tốt thật."
Khương Ninh cũng cảm thấy nơi này rất tốt, bất kể là môi trường hay tài nguyên thiên nhiên đều được hơn thành phố Phượng.
Đã quen với cuộc sống nơi biệt thự, giờ quay trở lại hai phòng ngủ, một phòng khách là điều chẳng hề dễ dàng.
Làm hàng xóm của người giàu, mức sống ngang nhau, không cần phải lúc nào cũng cảnh giác với ý đồ xấu xa của người khác.
Dắt chó đi dạo cũng thuận tiện, chính nó có thể tự chạy lên xuống, tự vận động được.
Hoắc Dực Thâm không phản đối: “Nếu hai em thích nơi này thì từ nay về sau cứ sống ở đây, khi nào có thời gian chúng ta sẽ đi đón con thỏ.”
Khương Ninh thấy có thể, nhưng cũng không vội.
Cô đã để lại rất nhiều cỏ khô, đủ cho thỏ ăn trong hai, ba tháng.
Chờ khi tích đủ hàng hóa thì quyết định đi hay ở cũng không muộn.
Dù sao, đã là tận thế thì không có nơi nào an toàn, người tị nạn bên bờ biển tụ tập ngày càng nhiều, một ngày nào đó họ sẽ rơi vào đường cùng. Khu biệt thự này chính là một miếng thịt lợn kho thơm ngon, mấy chục nhân viên bảo vệ cũng không thể chống đỡ nổi một đám ma quỷ.
Mấy ngày tới, mỗi ngày đi đổi một nghìn hai kg đồ tươi về, vậy là quá đẹp rồi.
Tôm, mực, cua, cá hồi, cá hồi, mực nang, nhím biển, hàu, sò điệp, trai, ốc xà cừ rồi vân vân thứ nữa.
Còn có đa dạng chủng loại, trước nay chưa từng thấy.
Ngoài mua bán, tiếp tục tích trữ đồ ăn ngon, cũng không thể thiếu nguyên liệu nấu ăn, cái gì có thể làm đều làm, không quên xem qua công thức để nghiên cứu các món mới.
Chưa kịp nhận ra thì đã gần một tháng, cô đã có đủ thức ăn cho vài năm, sau này không phải nhóm lửa nữa.
Gió biển thổi qua, họ ngồi uống bia, mang đồ nướng ra sân thượng, sung sướng hưởng thụ.
Mới ăn được mấy miếng, Tần Xuyên lại tới, Đậu Đậu nhanh chóng trốn đi, thậm chí còn lau miệng cho chú chó.
Miệng bóng nhoáng rồi còn có vị thì là như thế, sẽ bị phát hiện mất!
Đứa nhỏ nghịch ngợm đến mức Khương Ninh suýt thì cười ra nước mắt.
Có điều, cô vẫn để lại mấy miếng hàu cho Tần Xuyên.
Cô không dám cho trái cây, vậy sẽ rất dễ lộ.