Lão La bày ra vẻ mặt cười tươi giải thích: “Không còn cách nào, chúng tôi cũng chỉ nghe lời mà làm việc, người đến bờ biển càng ngày càng nhiều, rất nhiều người giàu có lương thực nhưng không tìm được nhà.
Mấy ngày trước có người đến, chỗ chúng tôi lại không còn căn nào, chỉ có thể thuê nhà ở thôn chài lưới, cuối cùng đến tối bị cướp sạch không còn gì, trên người còn bị đâm mấy dao.
Nghe nói cậu bé tám tuổi bị đâm chết, ngay cả thi thể cũng bị cướp đi.
Bên ngoài bây giờ quá rối loạn, nếu hai người không thuê tiếp, nhà lúc nào cũng có người thuê.”
Lời này thô nhưng thật, Khương Ninh đến bờ biển một tháng, mặc dù bình thường không thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể cảm giác được bãi biển càng ngày càng nhiều người.
Ngày càng đông nghịt, khắp nơi đều là người, nói chuyện không hợp là đánh, vì tranh đoạt vật tư sinh tồn mà đánh nhau bể đầu chảy máu.
Hoàn cảnh ở khu biệt thự đúng là rất tốt, nhưng có muốn tiếp tục thuê hay không, Khương Ninh vẫn chưa suy nghĩ kỹ, trước cứ xem thử thái đổ của căn cứ Hải Sinh, nếu bên kia dừng lấy thuốc, vậy tiếp tục thuê nhà cũng được.
Dù sao, ai sẽ từ bỏ việc ở trong biệt thự lớn cảnh biển, mà trở về tầng mười tám nhỏ hẹp ở thành phố Phượng chứ??
Khương Ninh vừa định nói suy nghĩ của mình một chút, đột nhiên cảm thấy hình như trời có hơi tối, ánh sáng không còn nhức mắt như ban nãy nữa.
Thiên tai luôn thay đổi đột ngột, khiến giác quan của cô vô cùng nhạy bén.
Cô ngẩng đầu nhìn xa xa, con ngươi bỗng lộ vẻ khiếp sợ, vội vàng vỗ Hoắc Dực Thâm một cái.
Bầu trời ở đây luôn quang đãn mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng chỗ bờ biển lại đột nhiên có mây đen tụ lại.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy, vô số mây trắng chợt biến thành mây đen một cách nhanh chóng, từ từ tụ lại thành dạng hình nấm.
Thời tiết càng nóng hơn, dường như Khương Ninh có thể ngửi được mùi vị cháy khét trong không khí.
Hoắc Dực Thâm nhìn mây hình nấm, sắc mặt thay đổi theo: “Không ổn rồi.”
Gạt cần ga đến mức lớn nhất, chiếc xe quay đầu tại chỗ, nhanh chóng chạy lên núi.
Lão La bị khói phun khắp người vô cùng tức giận: “...”
Xe chạy trên đường núi rất nhanh, vẻ mặt Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: “A Ninh, trời sắp đổi rồi.”
Khương Ninh cũng có dự cảm không lành.
Nếu khí hậu bình thường như trước kia, chắc hẳn sẽ không xem là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ là thiên tai tận thế, một con bướm đập cánh, cũng có thể tạo ra tai họa không thể tưởng tượng được.
Quẹo cua mấy lần, mây ở bờ biển càng lớn hơn.
Tầm mắt của Khương Ninh ở cao nên thấy rõ, mà những người ở thôn chài lưới hoặc ở bãi biển, lúc này vẫn hồn nhiên không phát hiện được chuyện gì.
Có lẽ có người phát hiện, nhưng họ không quan tâm đến, thậm chí còn mong đợi mây đen đến có thể sẽ bớt nóng hoặc có mưa, cầu xin ông trời cho bọn họ một con đường sống.
Hoắc Dực Thâm lái xe rất ổn, con đường vốn phải chạy hết mười phút, bây giờ mới mấy phút mà đã có thể lao đến đỉnh núi.
Xe vừa thắng gấp, Khương Ninh đã lập tức nhảy ra khỏi xe: “Đậu Đậu, Cola, thu dọn đồ đạc!”
Đến khi cô chạy lên lầu, mây đen ở phía xa dường như đã to lên gấp đôi, ánh nắng mặt trời ở bờ biển cũng yếu dần…
Bất chấp tất cả, Khương Ninh nhanh chóng tháo xuống bản pin năng lượng mặt trời, còn Hoắc Dực Thâm thì tắt nguồn điện, nhanh chóng tháo lưới điện ra.
Đậu Đậu không hiểu chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt anh chị trở nên nghiêm trọng, cô bé cũng đi theo thu dọn đồ đạc, đồ điện trong phòng bếp, quần áo giường nệm các loại…
Chó cũng như vậy, cây lau nhà, máy hút bụi, ổ chó, toàn bộ đều được kéo đến phòng khách.
Hoắc Dực Thâm cất đồ điện, lên sân thượng giúp Khương Ninh tháo tấm pin năng lượng mặt trời, hai người vừa tháo vừa xếp, thỉnh thoảng còn nhìn mây nấm đen kia một cái.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, dường như Khương Ninh còn nhìn thấy tia chớp, mây đen không ngừng chuyển động…
Cô lấy ống nhòm ra, phát hiện ở bờ biển có sóng.
“Bắt đầu có gió rồi.” Vẻ mặt Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: “Nếu thật sự xui xẻo, rất có thể sẽ có sóng thần.”
Sóng thần? Khương Ninh rợn cả tóc gáy, mặc dù cô chưa từng đích thân trải qua sóng thần, nhưng cũng thấy trên phim rồi.
Cô bỗng dưng cảm thấy nghẹt thở.