Thu pin mặt trời vào không gian, hai người vừa xuống lầu, đã phát hiện đám mây nấm (*) đã lan ra, vô số tia chớp từ trên mây sáng lên…
*Mây nấm: một vụ nổ lớn sẽ tạo ra hiệu ứng đám mây hình nấm.
*Mây nấm: một vụ nổ lớn sẽ tạo ra hiệu ứng đám mây hình nấm.
Sấm sét!
Những đám mây đen tích mưa kéo đến.
Tia chớp như trăm chân rết kéo đến đâm rách tầng mây, đánh thẳng đến mặt biển, cực kỳ giống một tấm lưới được đan kín.
Một lần lại một lần, không ngừng bắn ra tia điện cao thế.
Đây không phải hiệu quả ánh sáng của khoa học kỹ thuật, mà thật sự đã xảy ra ngay trước mắt.
Khương Ninh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tim như ngừng đập.
Ai cũng nói biển là như người mẹ, nhưng bây giờ nó muốn trở mặt thì trở mặt, cảnh tượng khủng khiếp như vậy, e là không chỉ đơn giản là mưa bão thôi.
Trốn, chắc chắn không trốn kịp.
Xe bốn bánh có nhanh cỡ nào, cũng không nhanh được sự giận dữ của biển khơi.
Phải làm sao đây? Khương Ninh nhanh chóng suy nghĩ.
Đột nhiên, cô nghĩ ra một món đồ, vội vàng lấy từ trong không gian ra.
Một cái mô-đun cứu sinh màu cam đường kính chừng ba mét, bỗng nhiên xuất hiện trên sân thượng.
Cô hy vọng không cần dùng đến, nhưng giờ thì cần rồi.
Hoắc Dực Thâm hơi kinh ngạc, nhưng khôi phục lại tinh thần rất nhanh, xuống tầng tiếp tục thu dọn: “Đậu Đậu, đến tháo máy điều hòa không khí giúp anh.”
Nhân lúc Đậu Đậu bị gọi đi, Khương Ninh không ngừng thu đồ vào không gian, máy điều hòa không khí, máy giặt quần áo, tủ lạnh, ghế sô pha…
May mà chỉ mới lấy ra mấy vật tư cần dùng, nếu không thì không biết phải thu dọn đến khi nào.
Lúc quan trọng, Hoặc Dực Thâm dùng tốc độ của một đặc cảnh, động tác nhanh đến nỗi năm người như Khương Ninh cũng không làm kịp.
Cô vừa mới dọn đồ xong, anh đã mang ba máy điều hòa không khí ngay cả máy của người ta cũng lấy.
Lúc này, ánh nắng đã hoàn toàn biến mất, mây đen ùn ùn kéo đến.
Cất hết đồ rồi, ba người một chó chạy lên sân thượng.
Tia chớp như đưa thoi, bầu trời bị ép càng ngày càng thấp, giống như có đôi bàn tay vô hình nhanh chóng đẩy nó xuống, khoảng không giữa trời và đất như bị ép…
Khoan đã, là ảo giác hay sao, trời đất thật sự đang ép gần lại.
Khương Ninh cầm ống nhòm lên, cô chăm chú nhìn, hồi lâu mới phát hiện là sóng biển!
Sóng biển cao bằng trời, giống như dựng một bức tường cao đang mạnh mẽ đẩy đến.
Sóng thần, là sóng thần!
Người sống ở bãi biển phát hiện bất thường, ban đầu họ còn kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ, sau đó nữa là hô to chạy trốn về phía sau…
Người sống vô cùng đông đúc, tiếng thét chói tai cứ vang lên không ngừng, có người quay đầu chạy, có kẻ đẩy ngã người già và trẻ con, có người không bỏ được lều vải của mình, muốn mang đi trốn.
Người chen, kẻ đẩy, có người bị tách khỏi người nhà, chen lấn tản đi như thủy triều màu đen.
Có người chạy đến chỗ cao, có người chạy đến thôn chài lưới, sợ hãi và tuyệt vọng xen lẫn.
Nhưng bọn họ có chạy nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng sóng biển đang ùn ùn kéo đến.
Sóng thần cao ngang trời lao đến phía trước, loài người nhỏ bé như kiến, mặc cho bọn họ giãy giụa phản kháng thế nào, thử hỏi kiến càng có thể làm rung chuyển được đại thụ sao?
Dòng người màu đen chen lấn, trong nháy mắt bị sóng biển cuốn lấy, thậm chí còn chưa kịp giãy giụa đã bị nuốt mất.
Sóng thần cuốn lấy bọn họ, lại dễ dàng tiếp tục lao về phía trước.
Bến tàu cũng vậy, vô số thuyền đánh bắt lớn nhỏ, trong mắt con người bọn chúng chính là những mãnh thú bằng sắt thép, mạnh mẽ chiến đấu với sóng gió ngoài biển khơi, mỗi lần trở về đều có thể mang về rất nhiều thành quả, cho con người hy vọng to lớn.
Nhưng thật sự đối mặt trước thiên tai, bọn chúng lại giống như những chiếc thuyền giấy, sóng biển cao đến mấy chục mét đánh tới, dễ dàng bị đánh chìm.
Đúng vậy, đánh chìm.
Khương Ninh trơ mắt nhìn, thuyền đánh cá to lớn bị lật chìm xuống, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.