Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 356

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 356 -

Nhắc đến cũng buồn cười, tập đoàn Thang Thị và căn cứ Hải Sinh đấu đá với nhau suốt ngày, chỉ vì muốn trở thành kẻ đứng đầu thật sự ở vùng biển này.

Nhưng chỉ cần một cơn sóng, đã hoàn toàn phá hủy địa bàn mà bọn họ vất vả tạo ra.

Thuyền mất rồi, ruộng muối cũng đâu thoát khỏi.

Tất cả, đều biến mất.

“Ầm!!!”

Sóng biển gào thét, mạnh mẽ đổ vào núi.

Rõ ràng cách đến mấy kilomet, nhưng đợt sóng thần này vẫn có thể bắn tung tóe trên mặt Khương Ninh.

Mà sau cơn sóng thần cao mấy chục mét nào, là một cơn sóng thần cao hơn…

Hoắc Dực Thâm nghiêm túc nói: “A Ninh!”

Khương Ninh khôi phục tinh thần, vội vàng mở cửa mô-đun cứu sinh: “Nhanh.”

Chui vào trong mô-đun cứu sinh, Hoắc Dực Thâm ôm Đậu Đậu ngồi xuống, dùng lực thắt chặt dây an toàn cho cô bé: “Đậu Đậu đừng sợ, ngồi vững nắm chặt cột.”

Khương Ninh xoay người vừa đóng cửa lại, đã nghe tiếng xe gào thét trên đường, cùng với tiếng bước chân hốt hoảng chạy.

Là nhóm nhà giàu và người thân sống ở biệt thự sườn núi, có người lái xe chạy thoát thân, có người chật vật chạy bộ, điên cuồng chạy lên đỉnh núi, muốn chạy trốn đến nơi cao nhất để bảo vệ tính mạng.

Khương Ninh thuê biệt thự trên đỉnh núi, tất nhiên là nơi cao nhất bây giờ.

“Nhanh, nhanh lên lầu.”

“Trời ạ, có mô-đun cứu sinh!”

Nhanh nhanh nhanh, bọn họ có mô-đun cứu sinh.”

Không kịp thắng xe, trực tiếp đụng vào xe phía trước, thậm chí còn có kẻ đẩy người ở trước mặt ra, muốn mình là người đầu tiên chen đến sân thượng.

Hơn mấy trăm người, bình thường ăn cua tắm sữa bò uống rượu vang, không thì cũng là mặc đồ tây hoặc váy đậm, kẻ nho nhã người xinh đẹp, bây giờ lại chật vật hơn cả người dân tị nạn ở dưới đáy xã hội.

“Mẹ nó, đứa nào kéo tao!”

“Cứu với, đừng cướp chỗ của tôi!”

Kiểu tóc bị nắm rối, giày cao gót bị gãy, người tranh kẻ cướp lao đến trong sân.

Khương Ninh không chút do dự đóng cửa khoang, cài khóa lại!

Cô ngồi vào vị trí của mình, nhanh chóng thắt dây an toàn nặng trịch vào.

“Cola.”

Không có chỗ ngồi chuyên dụng cho chó nên Hoắc Dực Thậm cho nó một chỉ thị.

Chó nhảy lên trên người huấn luyện viên, để anh ôm chặt lấy mình.

Đám người kia nhanh như tang thi vậy, chen lấn xông lên sân thượng, không ngừng vỗ vào mô-đun cứu sinh, người phía trước bị người phía sau kéo mạnh, vẻ mặt giấy dữ ở trên tấm cửa thủy tinh, nhìn vô cùng hung tợn.

Kẻ đó thậm chí còn chưa kịp nói gì, đã bị người phía sau lôi ra.

Cửa khoang không lớn, ai cũng biết có rất ít chỗ ở bên trong, chỉ có thể dùng hết sức cướp lấy, mới có hy vọng sống tiếp.

“Mở cửa, tôi có tiền, vàng bạc ngọc thạch phỉ thúy, nhà xe cũng được, cho tôi một chỗ.”

Người phụ nữ phía sau nhào lên, đánh nhau với người đàn ông: “Khốn nạn, tôi và con gái thì làm sao?”

Người đàn ông đá văng người phụ nữ kia ra, gã ta sắp không sống được nữa rồi, hơi sức đâu mà quan tâm đến vợ con, lo lắng gọi với vào trong: “Tôi có lương thực, cho các người năm ngàn cân, không, năm mươi ngàn cân, xin các người mở cửa ra nhanh…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã bị ném ra sau, một người mặc đồng phục bảo vệ nhào đến: “Cô Khương, tôi là Lão La đây, xin cô cho tôi một chỗ, tôi không thể chết được, trong nhà còn mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn trẻ con đang khóc đòi ăn, tôi thật sự không thể chết được!”

Cửa mô-đun cứu sinh là lớp kính dày, hơn nữa có hiệu quả cách âm, vậy mà vẫn có thể nghe được.

Người như Lão La không xấu, chỉ là tính tình quá con buôn, hơn nữa có lúc không biết giữ miệng

Bảo vệ thời tận thế và trước thiên tai khác nhau, bọn họ cảm thấy mình bảo vệ an toàn cho người giàu, bình thường ăn nói hành động còn lộ vẻ giỏi giang, nhất là khi có vài người giàu sẽ âm thầm cho bọn họ chút lợi ích, đã có thể dễ dàng hỏi thăm được tin tức.

Được đám người giàu này vây quanh, tâm lý bọn họ sẽ thay đổi, người nào cho lợi ích thì sẽ a dua nịnh nọt, không cho thì sẽ ám chỉ hoặc làm gì đó gây khó dễ.

Khương Ninh cũng từng bị ám chỉ như vậy, đòi thuốc lá.

Bình Luận (0)
Comment