Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 357

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 357 -

Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng hầu như mỗi ngày Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đều lái xe ra ngoài, nếu bị gây khó dễ hoặc cố ý để dân tị nạn vào gây họa cho nhà mình, thì rõ ràng mất nhiều hơn được.

Đây cũng không phải là trò đùa, nửa tháng trước đã có gia đình bị trộm.

Tên trộm vờ như trở về nhà, cửa sổ hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng vật tư đều bị mang đi, mà chủ nhà ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau tỉnh dậy mới hốt hoảng.

Không ai ngu cả, đồ trong nhà mình thì mình biết, không có nội gián mới là lạ.

Nhưng chủ nhà có thể làm gì được? Không có đồn cảnh sát, tìm bảo vệ nói chuyện còn bị đá văng ra ngoài.

Cũng may Khương Ninh cảnh giác tốt, không chỉ dùng lưới điện vây lại quanh nhà, lúc bảo vệ nói có thể giúp cô chuyển đồ hoặc quá nhiệt tình với cô, cô đều sẽ từ chối khéo.

Biết mặt không biết lòng, đây là thời tận thế, tùy tiện tin tưởng người khác chính là tự tìm đường chết.

Chưa kể, trước kia lúc tám chuyện, Lão La cũng đã nói người nhà anh ta chết lúc cực hàn cả rồi, ở đâu ra mẹ già tám mươi tuổi?

Trẻ nhỏ khóc đòi ăn thì chắc có, nghe nói anh ta không chỉ có quan hệ tốt với quả phụ ở thôn chài lưới, mà có lúc còn xách nửa cân muối hoắc mấy miếng đồ khô, đi tìm mấy cô gái trẻ tuổi, mỗi lần đều là một người khác nhau.

Đối mặt với lời cầu xin của anh ta, Khương Ninh không chút động lòng.

Mô-đun cứu sinh có ba chỗ trống, mà bên ngoài lại có hơn trăm người đến cướp.

Cho ai, không cho ai?

Nếu cô mở cửa ra, đừng nói là nhường ba chỗ thoát thân này, e rằng ngay cả vị trí của mình cũng không gánh nổi, thậm chí còn phải bỏ mạng.

Cho nên, dù bọn họ có khóc lóc tỉ tê ở bên ngoài, hoặc là nói ra mấy món đồ vô cùng mê người, từ đầu đến cuối Khương Ninh vẫn không quan tâm đến.

Năm mươi ngàn cân lương thực, thử hỏi ai mà không muốn, nhưng có mạng để ăn không rồi hẵng nói tiếp.

Hơn nữa, một kẻ vì thiên tai trước mặt mà bỏ rơi vợ con, sao cô phải cho kẻ đó cơ hội sống?

Sóng biển đã nhanh chóng ở trước mặt, thấy cửa khoang vẫn không mở, người bên ngoài đang cầu xin trở nên tức giận.

Ai cũng là người, dựa vào cái gì mà chỉ cách một lớp thủy tinh, mà người ở bên trong có thể sống, còn bọn họ thì không thể?

Lửa giận bốc lên, bọn họ nện đầu vào cửa thủy tinh.

Có người còn cầm gậy bóng chày, dùng sức đập vào cửa khoang, giận dữ hét: “Mở cửa, nếu bọn tôi không thể sống, cũng sẽ để những người khác chôn cùng!”

“Đúng, có chết thì mọi người cùng chết!”

Gậy bóng chạy giơ lên thật cao, không ngừng đập vào thủy tinh.

Cola nhe răng, muốn nhào đến xé xác bọn họ, nhưng lại bị huấn luyện viên ôm lấy không thể cử động được.

Đậu Đậu chưa từng thấy nhiều gương mặt dữ tợn như vậy, có chút sợ hãi gọi: “Anh ơi.”

Hoắc Dực Thâm nhẹ giọng an ủi, cho cô bé một viên kẹo mạch nha: “Đừng sợ.”

Với đám người giận dữ và bạo lực ở bên ngoài, Khương Ninh vẫn không quan tâm đến, cửa thủy tinh của mô-đun cứu sinh là vật liệu của hàng không, đừng nói là cầm gậy bóng chày, ngay cả cầm cây chùy lớn cũng không bị ảnh hưởng gì.

Thứ này do quốc gia chế tạo, vỡ làm sao được!

Chưa kể thủy tinh này có ba lớp dù lớp đầu tiên có bị phá vỡ, thì cũng còn lớp thứ hai, không tốn cả ngày thì không thể đập nát được.

“Đáng ghét.”

Mọi người càng điên cuồng hơn, nếu không đập bể được, vậy thì đẩy xuống dưới cho bọn họ chết luôn.

Tóm lại, phải ép người ở bên trong ra.

Lúc này bọn họ vô cùng đồng tâm hợp lực, muốn đẩy mô-đun cứu sinh xuống tầng tượng.

Khương Ninh yên lặng, lặng lẽ nhìn đám nhà giàu ác độc bên ngoài.

Lúc trước bọn họ kiêu ngạo nhìn người bình thường vô cùng khinh miệt, hai mươi phần trăm dân số hưởng thụ tám mươi phần trăm tài sản, nhưng khi tai họa thật sự ập xuống, bọn họ còn dữ tợn hơn cả những người sống sót dưới đáy.

Chỉ có thể nói, vào thời sắc sinh tử con người mới bình đẳng.

Bình Luận (0)
Comment