Hoắc Dực Thâm muốn đi thăm dò một chút, giao Đậu Đậu cho chó: “Mày ở đây trông Đậu Đậu, chờ bọn tao trở về.”
Chó được giao nhiệm vụ, trông chừng không rời nửa bước.
Hai người mặc áo chống đạn, lén đến gần biệt thự.
Có thể lờ mờ thấy ánh lửa.
Ở đây một tháng, Khương Ninh quen cửa quen nẻo âm thầm đi vào, chỉ thấy cửa biệt thự rộng mở, trên đất có đống lửa chiếu sáng, có mười bảy mười tám người kẻ ngồi người đứng, quần áo lam lũ ngăm đen, ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào người đang nằm mê mang trên nền đất.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chắc là dân tỵ nạn ở dưới đáy.
Người nằm hôn mê trên mặt đất mặt áo rằn ri, giống như một quân nhân.
Khương Ninh tập trung quan sát, cảm giác người này có hơi quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Đến bờ biển một tháng, cô rất ít qua lại với quân nhân, chỉ một lần duy nhất là…
Là người quân nhân phát đồ cứu tế.
Anh ấy bị thương không nhẹ, quần áo nhuốm máu, nhất là bắp chân bị đâm đỏ một mảnh.
Đúng vậy, anh ấy còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
Trong vụ sóng thần bị thương nghiêm trọng như vậy, hẳn phải chết.
Rất rõ ràng, mấy người ở bên cạnh cũng hiểu được chuyện này, mặt ai cũng lộ vẻ phức tạp và giãy giụa…
Khương Ninh sống tạm ở tận thế ba năm, rất rõ ràng loại ánh mắt này có nghĩa là gì.
Đồng thời, Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh cũng rất kỳ lạ.
Khương Ninh nhẹ nhàng nắm tay anh, cảm giác cả người anh lạnh như băng còn cứng ngắc, thậm chí còn không giấu đi sát ý, hoàn toàn trở thành con người khác với bình thường.
“Tôi làm trước.”
Giọng nói khàn khàn vang lên, một người đàn ông lấy ra con dao gỉ sét trong túi ra: “Mọi người mỗi người một dao, không ai không làm.”
Đứa trẻ ở bên cạnh lộ vẻ sợ hãi, ấp úng nói: “Nhưng mà, chú ấy cứu, cứu chúng ta.”
Người đàn ông cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Nhóc con, cháu đói không?”
Đứa trẻ rụt cổ, cả người ro ro không dám nói nữa.
Mà những người khác, đều không nói gì.
Người đàn ông nắm chặt dao, từng bước từng bước đi về phía trước.
Đống lửa chập chờn, mơ hồ lay động, chiếu vào mặt người đàn ông, dữ tợn như ác ma.
Khương Ninh không cầm súng, mà là trùng phong, bước nhanh đến: “Ồ wao, náo nhiệt quá nhỉ.”
Mọi người giật mình, rối rít xoay người nhìn sang.
Thật là đẹp, bọn họ không nhớ đã bao lâu chưa từng nhìn thấy cô gái nào sạch sẽ, trắng nõn, xinh đẹp như vậy.
Con ngươi của người đàn ông co giật.
Nhưng nhìn thấy trong tay cô là trùng phong, lập tức bị dọa nhảy dựng.
Vừa định nói gì đó, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi đến, trong tay cầm thứ giống súng.
Thấy hai người đứng chung một chỗ, người đàn ông nhanh chóng giấu con dao đi, nở nụ cười dịu dàng đau khổ: “Chào anh chị, nhà chúng tôi bị sóng thần đánh mất rồi, mà vị anh hùng này vì cứu chúng tôi nên bị thương, hai người có thức ăn hay thuốc không?”
Khương Ninh cũng lười nói nhảm với bọn họ: “Cho hai người hai sự lựa chọn, một, cút khỏi đây xa chừng nào tốt chừng đó hai, tôi làm thịt hết các người.”
“Nhưng mà, người đẹp à…”
Hoắc Dực Thâm giơ súng, chuẩn xác bắn vào tai người đàn ông.
Người đàn ông kêu rên, đè chặt chỗ máu chảy ở tai.
Khương Ninh đảo mắt nhìn mọi người: “Con người tôi vốn nóng nảy tàn bạo không dễ chọc, cũng không thích lặp lại.”
Thấy vẻ mặt hai người lộ sát ý, mọi người không cam lòng nhưng sợ chết, rối rít rời đi.
Không ngờ có kẻ lòng dạ còn rất thâm sâu: “Khoan đã, chúng ta không thể bỏ lại vị anh hùng này.”
Mấy người nhớ ra, chạy trở về muốn đỡ quân nhân đang nằm hôn mê trên đất.
Khương Ninh cầm trùng phong đặt lên trên đầu kẻ đó: “Hay là, tôi đập chết anh rồi để bọn họ mang đi nhé?”
Người đàn ông sợ đến phát run, lúc này mới từ bỏ dã tâm của mình, vội vàng rời đi.
Khương Ninh đi về phía trước, chỉ thấy quân nhân sốt cao hôn mê, trên người có mấy vết thương bị đâm hoặc bị bầm.
Cô nhìn chằm chằm anh ấy một hồi, do dự cả buổi, mới lấy nước khử trùng ở trong không gian ra, xử lý vết thương bên ngoài.
Nếu là người khác, chắc Khương Ninh sẽ không chủ động ra tay giúp đỡ.
Nhưng nhìn người này đang hôn mê, cô không khỏi nhớ đến đời trước của Hoắc Dực Thâm…