Khi đó Hoắc Dực Thâm cũng cứu được rất nhiều người, nhưng vẫn rơi vào kết cục không mấy tốt đẹp.
Khương Ninh đưa thuốc cho Hoắc Dực Thâm: "Anh cho cậu ấy uống nước uống thuốc đi, em đi đón Đậu Đậu với Cola."
Hoắc Dực Thâm đón lấy thuốc, hít sâu một hơi: "A Ninh, cảm ơn em."
Khương Ninh vỗ anh ấy một cái : "Đây là thuốc anh tích trữ, không cần cảm ơn em."
Đợi đến khi cô cõng Đậu Đậu quay lại, Hoắc Dực Thâm đã cho anh ấy uống nước và thuốc xong, đang lau vết thương cho anh ấy.
Từ không gian lấy ra hai chiếc giường và đèn chiếu sáng, hai người hợp sức khiêng anh ấy lên giường.
Thấy trên đùi anh ấy có vết trầy xước nghiêm trọng, Khương Ninh tiêm một mũi thuốc mê, lấy dụng cụ y tế để cắt lọc vết thương khâu vết thương .
Nhìn từ vết thương có thể thấy, có lẽ là bị một vũ khí sắc bén làm trầy xước.
Khương Ninh lấy được vắc xin uốn ván, thế là một chiếc du thuyền coi như mất rồi.
Xử lý xong, lại mang đến một viên thuốc hạ sốt.
Không biết Đậu Đậu đã tỉnh dậy từ lúc nào, ngồi trên giường ngỡ ngàng, vẻ mặt lơ mơ mà đãng trí, cô bé cứ dụi mắt mãi: "Anh, chị."
Hoắc Dực Thâm sờ sờ đầu cô bé nhẹ tiếng an ủi: "Đậu Đậu, không sao rồi."
Đậu Đậu ôm lấy anh, không yên tâm nói: "Anh ơi, tại sao em lại ở đây?"
"Khi sóng thần ập đến, em bị lan can đập trúng nên ngất đi, có điều sóng đã rút xuống rồi."
Đậu Đậu vẫn còn lơ mơ, ý thức đang mơ hồ.
Hoắc Dực Thâm bưng thức ăn nóng hổi đến cho cô bé: "Đói bụng rồi chứ? Ăn chút gì đi."
Đậu Đậu ngoan ngoãn nghe lời, yên tĩnh ăn thức ăn, còn có cả nước ép dưa hấu.
Cô bé phát hiện thấy có thêm một người lạ, có điều cô bé cũng không hỏi gì và tiếp tục ăn thức ăn, lén lút nhét cho chó con một miếng xương sườn.
Một cơn sóng thần, chắc chắn đã vô số người chết và bị thương, mà nhiệt độ cao rất dễ dàng gây ra dịch bệnh.
Những thứ muốn đều đã lấy được rồi, ở lại bãi biển đã không còn ý nghĩa gì nữa, không biết chừng một ngày nào đó lại có sóng thần thì sao?
Kiếp trước Khương Ninh hoàn toàn chưa từng nghe nói về trận sóng thần này, Hoắc Dực Thâm có lẽ cũng không biết chuyện này, nếu không căn bản cũng sẽ không đến.
Có điều cách thành phố Phượng bảy tám mươi cây số, không ngờ lại khác nhau một trời một vực, nếu như không phải đã chuẩn bị đầy đủ, suýt nữa thì đi đời nhà ma.
Khương Ninh lên tiếng: "Hay là, chúng ta quay về thành phố Phượng?"
Hoắc Dực Thâm không có ý kiến: "Trời đã tối không biết tình hình dưới núi thế nào, sáng ngày mai chúng ta nói tiếp."
Sợ vẫn còn những người khác sống sót mò mẫm đi lên, Khương Ninh thương lượng rằng hai người sẽ thay phiên nhau gác đêm để đối phó qua tối nay.
Chó con dẫn đầu, Hoắc Dực Thâm hỗ trợ, Khương Ninh đưa Đậu Đậu đi ngủ.
Ai biết được, ngủ một giấc thì trời đã sáng trắng.
Hoắc Dực Thâm đưa Cola đi tuần tra quay về: "Sóng đã rút xuống dưới quốc lộ rồi, có những người sống sót phân bố rải rác đang tản cư."
Quân nhân vẫn đang hôn mê, nhưng cũng đã hạ sốt.
Sợ vết thương bị nhiễm trùng, vẫn tiếp tục bón thuốc kháng sinh.
Chia bữa sáng cho hai đứa, Khương Ninh đi ra khỏi biệt thự đứng trên đỉnh núi.
Sóng gió rất lớn, tiếng gầm liên tiếp không ngừng.
Một trận sóng thần nhấn chìm vô số người, bến đò và bến cảng, văn minh công nghiệp còn sót lại vốn không nhiều nhưng cũng bị biến mất một cách sạch sẽ triệt để.
Rõ ràng hôm qua còn náo nhiệt không gì so sánh được, nhưng hôm nay mọi thứ đã bị biến thành hư vô.
Trong lòng Khương Ninh nặng trĩu, nhưng lại vô phương hướng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tai ngày càng dữ tợn thất thường.
Quốc lộ ven biển an toàn, cả hai quyết định quay trở lại thành phố Phượng để tránh đêm dài lắm mộng.
Xung quanh không có ai, Khương Ninh móc chiếc xe thần nát ra.
Ý, sao lại không có?
Cô lại thử móc lại lần nữa, kết quả là… Chẳng móc được cái gì!
Chúa ơi một cái, chuyện gì đang xảy ra vậy!!
Thấy sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức, Hoắc Dực Thâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Ninh sửng sốt: "Em, không gian của em không mở được ra nữa rồi."
Cô cuống lên, đã thử nhiều lần liên tiếp, nhưng vẫn không móc được ra.