Khương Ninh trong nháy mắt sụp đổ, không, lương thực mà cô có thể ăn đến chết, mấy chục nghìn cân hải sản, xe hơi sang trọng trị giá mấy tỷ, tàu du lịch trên biển…
Vật tư trị giá hàng mười mấy tỷ, tất cả đều bị không gian nuốt chửng hết rồi!
Hoắc Dực Thâm vỗ về nói: "Em đừng lo lắng, thử đồ khác xem sao."
Đúng, ổn định, đừng hoảng sợ.
Khương Ninh hít sâu một hơi, mãnh liệt ra sức nắm lấy một nắm từ không gian ra.
Lần này tóm được ra rồi, đầy bàn tay toàn là bao!
Con ngươi của Khương Ninh bỗng nhiên mở to ra giống như xảy ra động đất vậy, không phải, cô tóm cái gì không tóm, sao lại tóm chúng nó ra ngoài?
Một nắm đầy ắp, ít nhất cũng mười mấy cái.
Sợ hãi, vội vàng ném trở lại không gian.
Nhưng vẫn bị muộn mất rồi.
Hoắc Dực Thâm chứng kiến toàn bộ quá trình, khuôn mặt luôn lạnh lùng cương quyết, tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường… Rạn nứt.
Đầu Khương Ninh mơ hồ, vô thức đưa ra ngón tay Nhĩ Khang (*): "Không, anh đừng nghĩ nhiều, nghe em giải thích!"
(*) 尔康手 ngón tay Nhĩ Khang: là động tác đưa tay lên của Nhĩ Khang(trong Hoàn Châu cách cách) biểu đạt kêu gọi đối phương là chờ một chút, không cần đi.
Giải thích tại sao cô lại có nhiều như vậy? Đây không phải là mua, mà là thu thập được.
Đáng chết, cô móc cái gì ra không móc, sao lại móc ra cái thứ này chứ.
Khương Ninh xấu hổ đến mức chụm ngón chân lại thành lâu đài, cô cảm thấy giải thích thế nào thì cũng càng tô càng đen.
Hoắc Dực Thâm không hổ là từng thìn thấy qua cảnh tượng lớn, anh nhanh chóng trở lại bình thường: "A Ninh, anh không nghĩ nhiều."
Khương Ninh che mặt, anh ấy thà giả chết còn hơn.
Anh kiến nghị nói: "Hay là, em thử lại lần nữa?"
Đúng đúng đúng, thử lại lần nữa.
Nhưng mà, vẫn không móc được chiếc xe nát ra.
Khương Ninh lại thử cái khác, thành công móc ra hạt đậu phộng.
Làm sao vậy không biết nữa, không lẽ xe nát được trảm kim cương rồi hay sao, bị không gian nuốt chửng rồi?
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: "Lẽ nào là không thu vào, nên bị sóng thần cuốn đi rồi?"
Không thể nào, Khương Ninh hoàn toàn chắc chắn, cô đã thu tất cả đồ vào rồi.
Đợi đã, khi đó Hoắc Dực Thâm lái xe thật nhanh trở lại đỉnh núi, cô đẩy cửa xe rồi lao vào biệt thự lên sân thượng, còn anh ấy thì đi lấy lưới điện.
Căn bản không có thời gian để lái chiếc xe nát vào sân, sớm đã bị sóng thần cuốn trôi rồi.
Bận rộn nửa ngày hóa ra là một trận hiểu lầm, lại còn hại cô tóm lấy một nắm bao mất hết cả thể diện, đều là do cái thứ này hại cả!
Khương Ninh tức giận nổi khùng, lấy Hoắc Dực Thâm làm nơi chút giận.
Lúc đó tình hình rất cấp bách, Hoắc Dực Thâm cũng quên mất chuyện này, chỉ đành mặc sức cô đánh.
Ai đó không sợ chết, nên nói thì nói không nên nói thì đừng nói: "Không phải vì trong lòng em nghĩ, mới có thể móc ra được sao?"
Khương Ninh muốn bê anh ấy xuống biển cho cá ăn: "..."
Khương Ninh sờ sờ mũi, buồn bực giải thích nói: "Lúc em đi tìm vật tư thì tìm thấy, nghĩ rằng sau này có thể lấy ra đổi vật tư nên không có ném đi."
Đừng có mà đánh giá thấp chúng, đã đổi được một con bò và cừu về rồi đó.
Hoắc Dực Thâm đang nghe: "Ừm, giữ lại." Sau này còn dùng đến.
Khương Ninh lại muốn đánh anh ấy.
Xe thần không còn rồi, dù sao cũng phải dùng phương tiện giao thông thay vì đi bộ, nếu không đưa trẻ con và chó con lên đường, an toàn là một vấn đề lớn.
Cô lấy chiếc xe Hummer ra: "Cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nên xử lý thế nào đây?"
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một lúc: "Để cậu ấy ở đây chỉ có một con đường chết, hay là đưa cậu ấy về thành phố Phượng giao cho bộ phận liên quan tòa thị chính, bọn họ sẽ sắp xếp cho cậu ấy trở về đội."
Khương Ninh cũng khá hài lòng với sự sắp xếp của anh ấy: "Cũng được."
Hai người bọn họ tùy tiện ăn một chút, Hoắc Dực Thâm gọi hai đứa ra: "Lên xe đi."
Khương Ninh nhân cơ hội đi vào thu đồ, còn anh cõng quân nhân đang hôn mê đặt ở ghế sau rồi thắt dây an toàn, do hai đứa chịu trách nhiệm chăm sóc.
Chiếc xe từ từ lái xuống núi, phát hiện ra sau khi sóng thần rút, không ít người sống sót đã thành lập một đội lục lọi trong biệt thự để tìm vật tư.
Đoán chừng đã vơ vét qua vài vòng, bọn họ không tìm thấy bất kỳ đồ ăn nào.
Nhìn thấy sự xuất hiện của chiếc Hummer, đám người thù ghét người giàu lập tức nhấc gậy lên và xông về phía đường quốc lộ, không chỉ muốn đoạt xe hơn thế nữa còn muốn cướp cả vật tư.
Cái lũ chó má này, đã thiên tai tận thế rồi, dựa vào đâu mà vẫn có thể lái xe hơi? Còn bọn họ đến cái bụng cũng không được ăn no!
Trong tay có súng, trong lòng không hoảng sợ.
Đối mặt với khí thế đùng đùng hung dữ của bọn họ, Khương Ninh hạ cửa kính xe xuống, lấy ra vũ khí nhắm chuẩn vào bọn họ, ánh mắt chứa đựng ý định giết người lạnh lùng.
Nếu như cảm thấy chán sống rồi, cứ việc thử xem.