Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 362 - Chương 363

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 363 -

Tất cả mọi người đều bị ánh mắt của Khương Ninh uy hiếp, huống hồ trong tay cô còn có vũ khí cứng, chỉ đành hậm hực nhìn chiếc xe hơi đi xa.

Trạm gác bảo vệ dưới chân núi, sẽ không bao giờ còn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục nữa.

Những con sóng vẫn đang gầm rú, thỉnh thoảng đập vào bờ biển, đuôi của bọt sóng vọt lên quốc lộ, nước bắn tung tóe lên cửa kính.

Trên quốc lộ, thỉnh thoảng có thể gặp những người may mắn còn sống sót, của cải bị cuốn trôi, toàn thân đầy vết thương, tê liệt chống cành cây bước đi, giống như một cái xác bị rút mất linh hồn.

Có một cô gái nhỏ khoảng mười hai, mười ba tuổi, lặng lẽ đứng bên đường quốc lộ với đôi chân trần.

Chiếc xe Hummer lái qua người cô ấy, Khương Ninh phát hiện chân cô ấy toàn vết thương nhìn thấy mà đau lòng, mắt sưng lên như quả hồ đào, máu trên trán vẫn còn chảy.

Vẫn còn trẻ như vậy, có lẽ là đến bờ biển cùng gia đình để kiếm sống, nhưng một cơn sóng thần đã đem gia đình đi, chỉ còn lại cô ấy lẻ loi một mình.

Trái tim Khương Ninh nhói lên một cái, cô vô thức quay đầu nhìn lại, nhưng không còn thấy bóng dáng cô ấy bên đường nữa, chỉ còn lại những con sóng gầm rú.

Có lẽ, sống chết đối với mỗi người đều có những ý nghĩa khác nhau.

Sau khi lái xe hơn hai mươi phút thì đã đến trạm kiểm soát khi đó.

Thoáng cái số người may mắn còn sống sót đã tăng lên, ở hiện trường còn có trạm y tế được xây dựng tạm thời, có quân nhân đang phân phát lương thực cứu tế.

Bên này địa thế cao hơn, đã được chuyển đổi thành điểm cứu viện.

Phóng tầm mắt nhìn khắp hiện trường, có hàng trăm người may mắn sống sót ở lại, ai nấy đều chán nản thất vọng, một số người không cam tâm rời đi, muốn đợi sóng rút rồi mới trở về bờ biển, một số người lại cảm thấy tương lại thật mờ mịt, bọn họ không biết nên tới vùng biển tiếp theo hay là quay về thành phố chờ chết?

Hoắc Dực Thâm dừng xe lại: "Bọn họ có lẽ thuộc cùng một đơn vị, hay là để anh ấy ở đây?"

Cơn sốt đã giảm, tình trạng của quân nhân cũng tốt hơn nhiều, nghỉ ngơi thật tốt có lẽ vẫn có thể sống tiếp.

Khương Ninh lấy ra một hộp thuốc kháng sinh, thuốc chống viêm, còn có ba viên thuốc hạ sốt, lại thêm năm cân gạo, tất cả đều được đóng gói vào một túi màu đen.

Cô chỉ có thể cho được nhiêu đây thôi, có thể sống tiếp được hay không thì phải xem mạng của anh ấy rồi.

Hoắc Dực Thâm xuống xe, vẫy tay với quân nhân cách đó không xa.

Một lát sau, quân nhân đi tới.

Hoắc Dực Thâm nói sơ qua đầu đuôi sự việc, Khương Ninh cũng không quên khuyên nhủ: "Cậu ấy cần nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút gì đó bổ dưỡng, chú ý vết thương, tuyệt đối không được chạm vào nước."

Vừa nói, cô vừa đưa cái túi: “Trong này có một ít thuốc, là một chút thành ý của chúng tôi dành cho cậu ấy, hy vọng có thể được thực sự dùng lên người cậu ấy."

Lời này, tin rằng anh ấy có thể hiểu.

Nhìn thấy đồng đội hôn mê ở trong xe, quân nhân đỏ mắt, chào Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh theo nghi thức quân đội: “Cảm ơn hai người.”

Hoắc Dực Thâm vô cùng cảm động: “Mọi người bảo trọng, tự chăm sóc tốt bản thân mới cứu được nhiều người hơn.”

Quân nhân cõng đồng đội lên, cầm lấy thuốc và lương thực Khương Ninh cho, bóng lưng cứng chắc đi vào chiếc lều ở phía xa.

Chiếc xe Hummer quá bắt mắt, liên tiếp thu hút sự chú ý của người khác, hai người lập tức lái xe rời đi.

Trên đường đi đã gặp không ít nạn dân đi bộ trở về thành phố Phượng, bọn họ cõng theo của cải, mang trên mình hy vọng sống sót, nhưng bây giờ đừng nói đến của cải của họ đã bị sóng thần nuốt hết rồi, thậm chí còn mất đi người thân.

Khương Ninh không nhìn thêm nữa, ngồi ở ghế phụ đờ đẫn ngẩn người ra.

Hơn mười phút sau, tốc độ xe chậm lại, Hoắc Dực Thâm nói: “A Ninh, em lấy ít phí qua đường đi.”

Khương Ninh tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức trầm hẳn đi.

Người thu phí bảo vệ này không phải là người lần trước.

Không cần phải nói, lại là thế lực Hắc Ác bóc lột những người may mắn còn sống sót.

Nơi này hình như có chút quen thuộc, hình như chính là nơi lần trước có người ăn vạ bị Hoắc Dực Thâm đâm trúng.

Ồ, bây giờ không chơi trò ăn vạ nữa, mà là trắng trợn lập chốt để thu phí bảo vệ rồi.

Bình Luận (0)
Comment