Xe nhỏ qua đường là hai mươi cân lương thực, Khương Ninh nuốt sự căm phẫn trong lòng xuống, vừa định xách khoai tây ra, ai mà biết đối phương lại kiêu ngạo nói: “Mười cân lương thực và mươi cân thịt.”
Hơn mười mấy người xông đến bao vây chiếc xe Hummer, một số người cầm dao và một số mang vũ khí, bày ra điệu bộ nếu không đưa thì cả nhà đều phải chết.
Khương Ninh hít một hơi thật sâu, lấy ra mười cân khoai tây và mười cân hải sản phơi khô.
Bỏ tiền để giữ mạng, xe hơi đã có thể thuận lợi thông hành.
Nhưng chưa tới mười phút sau, lại là chặn đường lập chốt, chính là cái đám đầu trọc tự ý tăng giá lần trước.
Bọn chúng vẫn chen chúc nhau lên như cũ, lần này không đòi thực phẩm, mà là nhấc chân đá vào cửa xe: "Xuống xe!"
Ai nấy đều tỏ ra hung dữ ác độc, bọn chúng dùng vũ khí nhắm chuẩn vào Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh qua tấm kính.
Hai người nhìn thoáng qua nhau rồi bước ra khỏi xe.
Cánh cửa ghế sau bị mở ra, trong giây lát ánh mắt của đám đầu trọc sáng lên, một con chó lớn rất mập, một cô bé trắng nõn.
"Đi xuống!"
Trong mắt Đậu Đậu tràn đầy sợ hãi, cô bé vô thức muốn chạy đến bên anh mình, ai ngờ lại bị tên đầu trọc thô bạo xách lấy cổ áo sau.
Cùng lúc đó, mấy tên đầu trọc vây quanh chó con, ai nấy đều thèm nhỏ rãi.
Con chó này rất mập, đủ để cả đám ăn một bữa no nê.
Chó con sủa ẳng ẳng ẳng, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Ông trùm cầm đầu đi tới, cầm súng chĩa vào Hoắc Dực Thâm lắc lắc: “Xe chúng tao lấy rồi, để đứa trẻ và chó lại, hai đứa chúng mày cút!”
Khương Ninh cau mày, nhóm người này một ngày ít nhất có thể thu thập mấy xe vật tư lớn, căn bản không cần lo lắng về việc ăn uống, nhưng cứ nhất định phải giữ lại Đậu Đậu, bọn chúng muốn làm gì?
Cô vẫn đang suy nghĩ, tên đầu trọc xăm cánh tay đột nhiên bế Đậu Đậu lên, nụ cười đê tiện không gì so sánh được: “Em gái nhỏ đừng sợ, các chú sẽ dẫn em đi chơi, chỗ của bọn chú toàn là đồ ăn ngon và trò chơi thú vị, còn có rất nhiều loài chim lớn, đưa em đi xem có được không?"
Đậu Đậu sợ đến mức vừa nói vừa khóc nức nở: “Chú ơi, cháu muốn về nhà.”
Tên đầu trọc mặc ý cười như điên: “Từ hôm nay em có nhà mới rồi, sau này các chú sẽ chăm sóc em.”
Những tên đầu trọc khác cũng như thế, trước mặt Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh, không có một chút kiêng dè nào.
Đậu Đậu quay đầu lại nhìn anh trai mình.
Khương Ninh hít một hơi sâu, cô nở một nụ cười nhẹ cứng nhắc: "Mấy vị đại ca, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, xin hãy giơ cao đánh khẽ cho chúng tôi một con đường sống."
Trước khi ra ngoài cô đã cải trang, không chỉ quần áo rách nát mà khuôn mặt còn đầy những vết tàn nhang vàng vọt, Hoắc Dực Thâm thì trông vừa chán chường lại hèn nhát.
Bọn chúng lại không thèm để ý đến hai người, ai mà biết lại nảy ra để mắt tới hai đứa nhỏ.
“Tai bị điếc rồi à?” Thấy hai người đứng yên không động đậy, tên cầm đầu lấy vũ khí chĩa lên đầu Hoắc Dực Thâm: “Nếu chọc giận bố mày, tao sẽ giết hết tất cả chúng mày!”
Hoắc Dực Thâm không nói gì, mà chỉ nhìn Đậu Đậu một cái.
Tên đầu trọc đang ôm Đậu Đậu đột nhiên lùi lại phía sau vài bước liên tiếp.
Gã mở to mắt, há miệng ra dùng sức hít thở, thân thể cường tráng nặng nề ngã xuống đất.
Phần ngực bị máu tươi nhuộm đỏ, gã ôm chặt lấy cổ, đôi mắt mở như chuông đồng lớn...
Đậu Đậu nhanh nhẹn lật người một cái sau đó đáp xuống đất một cách vững vàng.
Trong tay cô bé đang cầm một con dao nhỏ dính đầy máu, nét mặt vẫn trong sáng không tì vết, nhìn về phía bọn chúng với vẻ vô cùng đáng yêu.
Sự việc xảy ra đột ngột, cả đám đầu trọc đều kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt, lão Lục đã chết rồi sao?
Gã không chỉ bị đâm nhiều nhát vào ngực mà cổ còn bị rạch.
Có điều một đứa trẻ sáu bảy tuổi, cô bé lại có thể… Không, đây không phải là đứa trẻ, là ác ma!
Ngay lúc bọn chúng đang sững sờ, con chó hèn nhát run lẩy bẩy đột nhiên vọt dậy và nhào về phía tên đầu trọc hung ác nhất.
Người đàn ông bị đụng ngã, thậm chí còn không kịp vùng vẫy thì đã bị xé cổ họng.
Chó con nhanh như chớp, tiếp tục nhào về phía người thứ hai…