Khương Ninh lấy hai cây kem trong tủ lạnh ra: “Hôm nay em và Cola đều rất giỏi, đây là phần thưởng.”
Khúc mắc đã được tháo gỡ, Đậu Đậu vui vẻ ăn kem.
Cả một tòa lầu sắp trống không hết rồi, hai nhà cũng không có khóa cửa, lúc nào cũng có thể ra vào.
Hoắc Dực Thâm đến, đóng cửa phòng ngủ trưa.
Không làm chuyện ấy, nhưng đang lúc ôm nhau, anh vén áo Khương Ninh lên…
Ngủ dậy, Khương Ninh cầm hai mươi cân muối biển, mười cân hải sản khô đến tầng mười bảy.
Thấy Khương Ninh bình an trở về, bà Chung rất vui mừng: “Ôi trời, rốt cuộc các cháu đã về rồi, nghe bên thành phố Quảng Đông có sóng thần, tòa thị chính ở đây còn phái người đi cứu viện.”
“Chúng cháu may mắn, mấy ngày trước khi rời đi thì đến thành phố Hương Sơn dạo một vòng rồi mới trở về.”
Khương Ninh đưa muối và hải sản khô qua: “Cháu mang cho mọi người chút đồ, không đủ thì cứ nói với cháu.”
Hai mươi cân muối biển đã có thể ăn được rất lâu luôn rồi, bà Chung thật sự rất vui, nhưng mười cân đồ khô cũng nhiều quá rồi, một cân thịt có thể đổi được đến mấy cân lương thực, bà ấy có chút không nỡ, nhưng lại không dám từ chối ý tốt của Khương Ninh.
Bà Chung cất đồ đi, cầm chìa khóa mở tủ lương thực: “Làm phiền Tiểu Khương cháu quá.”
Khương Ninh cản lại: “Bà Chung, những thứ này là cháu tặng bà.”
“Vậy cũng không được.” Bà Chung cũng có nguyên tắc của riêng mình: “Cháu có thể mang về giúp bà là đã tốt lắm rồi, sao có thể ăn không của các cháu được.”
“Thật sự không cần.” Là hàng xóm sắp hai năm rồi, Khương Ninh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đồ gì của bà ấy: “Cả tháng nay bà giúp cháu nuôi thỏ, nếu không bọn cháu cũng không thể yên tâm đi ra ngoài, thứ nên lấy cũng đã lấy, những thứ này xem như là quà cảm ơn ạ, không chừng sau này còn phải làm phiền mọi người.”
Bà Chung còn muốn cho, cuối cùng vẫn không thắng được Khương Ninh: “Được rồi, sau này có cần giúp gì, cứ việc nói.”
Bà ấy nói lại tình trạng của đám thỏ: “Sau khi các cháu đi, thỏ lại có bầu mấy lứa, bây giờ đã có hơn hai mươi con rồi.”
Khương Ninh tò mò, đến 1702 xem thỏ.
Đúng là nhà họ Chung chăm sóc rất khá, Đại Hôi và Tiểu Bạch không ốm chút nào.
Một tháng không gặp, bọn chúng vẫn còn nhận ra Khương Ninh, rối rít vây quanh.
Nhớ người cho mình ăn, nhưng đám thỏ không thích chó, lòng tạo phản lại nổi lên.
Mấy móng vuốt của Cola ấn xuống, từng cái móng va chạm với mặt đất, khiến bọn nó phải cúi đầu cụp tai.
Khương Ninh đếm mấy đời thỏ mới: “Bà Chung, mọi người có thể nuôi không? Nếu có thể nuôi, cháu có thể tặng một đôi thỏ con cho mọi người.”
Bà Chung có hơi động lòng: “Chắc cũng được.”
Thời thế bây giờ, bao nhiêu người muốn ăn thịt mà không được, có cơ hội nhất định phải nuôi.
Nghĩ đến đây, bà ấy nói với Khương Ninh một chuyện: “Tiểu Khương à, nhà bà phải dọn đi.”
Sau khi lũ rút, viện nghiên cứu dành ra mấy tòa nhà để sắp xếp cho người nhà của nhân viên nghiên cứu khoa học, đến lúc đó có thể giúp cả nhà bọn họ đoàn tụ, tránh gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn bớt được thời gian chạy đi chạy về sẽ tốt hơn trong công việc.
Hai ba con nhà họ Chung làm việc cả ngày cả đêm, mỗi lần được nghỉ trở về nhà, bà Chung lại vừa lo lắng vừa đề phòng, nhất thiết phải bắt hai ba con báo cáo tình huống cho cấp trên mà khoảng thời gian vừa rồi cũng đã tìm được việc cho mẹ Chung.
Vốn là dọn đi chung, nhưng bà Chung cố chấp muốn đợi Khương Ninh trở về, giao đám thỏ lại cho cô.
Mang nhiều thỏ đi như vậy, sẽ gây náo động đến hàng xóm xung quanh, đến lúc đó bọn họ lại muốn làm gì với nhà họ Chung thì biết phải làm sao?