Khương Ninh có hơi cảm động, không ngờ bà Chung lại giữ chữ tín như vậy: “Cháu cảm ơn bà.”
“Là nhà họ Chung của bà cảm ơn các cháu mới đúng.” Bà Chung nắm tay cô: “Nếu hai năm nay không có các cháu giúp đỡ, nhà bà không biết sẽ khó khăn đến mức nào.”
Đứa trẻ này ngoài lạnh trong nóng, đừng thấy có khi nói chuyện khó nghe, nhưng sau lưng sẽ lén giúp đỡ người khác.
Nếu không làm hàng xóm ở tầng mười bảy, nhà họ Chung có thể sống được đến hôm nay không thật sự là khó đoán được.
Ở chỗ viện nghiên cứu cũng khó khăn, nhưng nếu so với người bình thường ở tầng đáy thì vẫn tốt hơn, trừ mỗi tháng còn được tiền lương, còn được chu cấp cả nước sạch, số lượng không nhiều nhưng người trong một nhà thì vẫn đủ.
Bà Chung lấy ra một túi giấy: “Tiểu Khương, bà nhớ cháu có nhờ người ta tìm chút hạt giống cải xanh, các cháu trồng tốt chừng nửa tháng sau là có thể hái ăn được. Tuyệt đối đừng ăn hết, nhớ phải để lại trồng tiếp.”
Không nhiều, chắc tầm nửa lạng.
“Chúng cháu lấy hàng khắp nơi, cũng biết một chút về hạt giống.” Khương Ninh không lấy, dò hỏi: “Khi nào bà dọn nhà, cháu và A Thâm có thể phụ một tay.”
Người trẻ tuổi phải đi làm, bà Chung không khách sáo: “Ngày mai dọn, lại làm phiền các cháu rồi.”
Cỏ khô còn rất nhiều, cô cho bà Chung hết, có thể dùng để nuôi thỏ con.
Nước trong bình cũng còn nhiều, thêm chút nước sạch cũng không sao, Khương Ninh cũng không cần.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng còn mỗi mình cô và Hoắc Dực Thâm, cũng không biết nhóm Lục Vũ và Trương Siêu thế nào rồi?
Khương Ninh lùa thỏ lên lầu, tiếp tục nuôi ở 1803.
Tầng cao nhất nóng đến khó chịu, cô cầm đá lạnh ra cho thỏ hạ nhiệt, một đám cỏ tươi, cải xanh, còn có cà rốt.
Sau khi biến dị, thỏ đã không sợ nước, con nào cũng vây quanh viên đá lạnh vui vẻ liếm…
Mặt trời lạnh, Hoắc Dực Thâm có chó lên sân thượng, bắt đầu luyện tập.
Khương Ninh đi đến từ phía sau, thấy chó ngậm cục gạch bò trườn hoặc leo trèo, kinh ngạc suýt nữa rớt cằm.
Phương thức huấn luyện của anh đã thay đổi hoàn toàn.
Khương Ninh nghĩ đến gì đó: “Anh đang huấn luyện nó phối hợp tác chiến sao?”
Trên đường trở về, cô cảm thấy khí thế trên người Hoắc Dực Thâm hơi lạ, lúc ấy còn tưởng là chuyện của Đậu Đậu, bây giờ nghĩ lại chắc không đơn giản như vậy.
Khương Ninh lên tiếng hỏi: “Nhóm thu phí bảo kê kia có lai lịch lắm à?”
Hoắc Dực Thâm không giấu giếm: “Ừm.”
“Tuy đám người này là một lũ không ra gì, nhưng tụ lại tạo thành một căn cứ, có khoảng hai trăm người.”
Khương Ninh suy nghĩ đến gì đó, anh biết rõ ràng như vậy, nghĩa là đời trước đã từng tiếp xúc: “Trước kia các anh đã từng tiêu diệt rồi?”
“Bọn họ chiếm giữ ở nơi tiếp giáp thành phố Phượng và thành phố Quảng Đông, không những thu phí qua đường mà còn đánh cướp, khiến người may mắn sống sót khổ không tả nổi, thành phố Phượng liên kết với cảnh sát thành phố Quảng Đông, liên tục tấn công dẹp toàn bộ hai căn cứ.”
Nhưng không phải bây giờ, mà là nửa năm sau.
Gặp phải động đất lớn, hoàn cảnh sinh tồn càng khó khăn hơn, mà bọn họ lại càng tệ hại hơn, hoàn toàn lấp hết đường sống của người khác.
Hai căn cứ? Khương Ninh kinh ngạc: “Ý anh là, nhóm người thu phí qua đường ở chỗ thành phố Quảng Đông, có đến hai căn cứ tư nhân?”
Nói là căn cứ, thật ra là một đám thế lực xã hội đen tụ lại với nhau, trở nên ngông cuồng ngang ngược.
Mà cảnh sát ngày một suy yếu, đã không còn cách nào với bọn họ từ lâu rồi.
Bây giờ, Hoắc Dực Thâm ra tay giết sạch người ở trạm thu phí, bọn chúng không thể cam chịu cho qua.
Nếu vậy thật thì sẽ rất khó khăn.
Khương Ninh không muốn gây chuyện, nhưng chuyện phiền phức tự tìm đến cửa, trốn cũng không phải là cách.
“Không sao đâu, bọn họ đến bao nhiêu, chúng ta giết bấy nhiêu.”
Dù sao anh cũng đã có rất nhiều thuốc nổ tự chế và đạn dầu đốt, lúc nên dùng thì cũng không cần phải tiết kiệm.
Đối mặt với thế lực xã hội đen, mình càng nhẫn nhịn, bọn họ càng lấn tới.
Hoắc Dực Thâm nhìn cô: “Sợ không?”
Nói nhảm gì thế, ai mà không sợ chết? Nhưng sợ cũng không làm được gì.
Khương Ninh cười cười: “Sợ, nhưng em sẽ không ngồi yên chờ chết.”
Hoắc Dực Thâm sóng vai với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”