Ngày hôm sau, Hoắc Dực Thâm lái xe đưa bà Chung đi.
Nhà họ Chung đều đã lấy những thứ có thể dọn đi hết rồi, hành lý của bà Chung cũng không nhiều, cỏ khô cột ở trên nóc xe Hummer, nước thì để ổ cốp sau.
Hai đứa nhỏ không nỡ rời xa bà Chung, đều muốn ngồi xe đưa bà đi.
Viện nghiên cứu ở gần ngoại ô, có mấy tòa cao ốc, nhân viên nghiên cứu khoa học các ngành nghề đều tập trung về đây, khu nhà của thân nhân cũng chiếm một diện tích không nhỏ.
Bây giờ mà còn có thể lái xe hơi, chắc chắn không phải người bình thường.
Chiếc Hummer dừng lại dưới lầu nhà người thân, thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Khương Ninh trông xe, Hoắc Dực Thâm giúp mang đồ lên lầu.
Bà Chung liên tục nói cảm ơn: “Tiểu Hoắc Tiểu Khương, nhà bà ở tầng ba, các cháu có rảnh nhớ đến chơi đấy.”
Ở đâu có người ở đó có thị phi, nhưng dù sao cũng là đơn vị thuộc tòa thị chính, khu nhà của thân nhân có bộ phận quản lý hậu cần, muốn gây chuyện cũng phải suy nghĩ cân nhắc, mà bà Chung là người cẩn thận tỉ mỉ, cuộc sống sẽ không quá tệ.
Trở về khu nhà Cẩm Vinh, một tòa nhà náo nhiệt năm xưa, giờ chỉ còn tầng mười tám, vắng vẻ đến đáng sợ.
Hoắc Dực Thâm sửa lại cửa của tòa nhà xong, sau đó đổi khóa, người ngoài muốn đi vào cũng không dễ dàng.
Cùng lúc đó, ba cánh cửa ở tầng mười sáu có điện lại lần nữa, muốn xông lên phải đi qua năm sáu cửa ải.
Hai người bắt đầu cuộc sống trong căn nhà nhỏ, không có chuyện gì sẽ không xuống lầu, ban ngày mở máy điều hòa, hai đứa nhỏ ăn bánh ngọt xem phim hoạt hình, Khương Ninh lật xem sách y, Hoắc Dực Thâm trừ lúc huấn luyện hai đứa nhỏ ra, đều tỏ ra vô cùng dịu dàng.
Sau khi mặt trời lặn, Khương Ninh lên sân thượng cho chó chơi đùa.
Dạo này chó cũng gầy đi rồi, bị Hoắc Dực Thâm huấn luyện thêm nên mệt.
Tên nhóc này có lực cắn mạnh khủng khiếp, ngậm túi thuốc nổ tự chế hơn mười cân và bình dầu đốt nhảy tới nhảy lui mà vẫn không thở hổn hển.
Cô cầm trái banh, ném đi để chó chơi đùa thả lỏng.
Nhưng một lát sau, biểu cảm của Khương Ninh chợt trở nên nghiêm túc.
Hoắc Dực Thâm lên lầu: “Sao vậy?”
Khương Ninh ra lệnh cho chó ngồi xuống, sau đó ném quả banh ra.
Bóng lăn một hồi, lại lăn về phía nam.
Ném mấy lần như vậy, kết quả đều giống nhau.
Vẻ mặt Khương Ninh nghiêm túc: “Tòa nhà này có vấn đề rồi.”
Đây vốn là một khu nhà cũ, vừa bị lũ lụt, còn bị đóng băng một năm, bây giờ còn bị nhiệt độ cao nung nóng, chắc đã xảy ra vấn đề từ lâu, chỉ là đời trước Khương Ninh không chú ý đến, nếu không chắc nó đã không sụp đổ bởi động đất xảy ra rồi.
Chất lượng của khu nhà này đã xem như là rất tốt rồi, khá hơn mấy căn nhà dân có nền móng không sâu hoặc mấy tòa nhà kém chất lượng, nếu không nghiêng ngả đổ sập thì cũng nứt tường.
Xem ra không thể ở đây được nữa.
Trước khi động đất đến, phải tìm một nơi ở khác.
Nhưng động đất lớn phá hủy rất nghiêm trọng, phần lớn các tòa nhà đều đổ sập, muốn tìm một căn nhà an toàn cũng không phải dễ.
Hoắc Dực Thâm ngồi xuống bên cạnh cô: “Chuyện này phải từ từ, ngày mai chúng ta ra ngoài tìm.”
Vì phải tìm nhà, ngày hôm sau mọi người dậy rất sớm, ăn sáng xong thì thu hết mấy thứ quý giá vào không gian, dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài tìm nhà.
Trước khi rời khỏi khu nhà, hai người cố tình đi vòng vòng quanh tòa nhà, thật sự phát hiện trên bức tường phía nam có vết nứt.
Cũng không quá rõ ràng, dù đứng từ xa nhìn tổng thể khu nhà, cũng không thể thấy nó hơi nghiêng.
Nhưng sự thật này, mắt thường không nhìn ra cũng không có nghĩa là nó không xảy ra.
Muốn tìm nhà không hề dễ dàng, tòa nhà cũ thì không được, tòa nhà mới… E rằng cũng bị ăn chặn các kiểu rồi.
Khương Ninh suy nghĩ: “Hay chúng ta tìm tòa nhà mới đi, nhưng xung quanh phải trống trải?”
Nếu xảy ra động đất, vẫn có thể chạy kịp.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Chúng ta đi Áo Viên xem một chút.”
Áo Viên? Khương Ninh chưa nghe bao giờ.
“Nó ở ngoại ô sát thành phố, chắc mới mở chung cư.”
Đã quá lâu rồi, Hoắc Dực Thâm không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ sau khi động đất anh tham gia cứu viện, gặp một đội cứu viện do người dân tổ chức, đó là một đội ngũ tổ chức vì khu nhà, đội trưởng nói tiểu khu của bọn họ không bị sập.
Bọn họ không những tham gia cứu viện, còn kêu gọi chính phủ có thể sắp xếp cho dân gặp nạn đến mấy căn nhà để không.
Khương Ninh lấy điện thoại ra, dùng bản đồ ngoại tuyến tìm Áo Viên, không ngờ lại không tìm được…