Nhà mới xây, chưa cập nhật trên bản đồ cũng là chuyện bình thường.
Hoắc Dực Thâm nói đại khái phương hướng tham gia cứu viện, Khương Ninh tìm thử, chắc chắn đi về hướng tây nam.
Khu vực kia là khu vừa được khai thác, phát triển ở bên ngoài thành phố, đúng là có nhà mới xây, hơn nữa xung quanh cũng khá trống trải.
Hoắc Dực Thâm lái xe, Khương Ninh ngồi bên cạnh chỉ đường.
Đến khu khai thác, xung quanh đều là chung cư bỏ hoang, dòng sông khô cằn, đất đai nứt nẻ.
Lái xe đến chỗ nút giao, Khương Ninh cầm ống nhòm quan sát, cô phát hiện có mấy tòa nhà có người sống, lại loại bỏ mấy tòa nhà cũ.
Lái xe đi vòng qua, đúng là Áo Viên.
Đây là căn hộ sang trọng có cửa nhìn ra phía bờ sông, cửa chính có thiết kế sang trọng nhưng vẫn vô cùng nghệ thuật.
Bên trong có chừng mười tầng, hơn nữa các tầng cách nhau rất xa.
Nếu thiên tai không đến, nhà ở đây ít nhất cũng phải hơn năm triệu đồng.
Chung cư tuy lớn, nhưng nhìn từ bên ngoài đoán chắc không có bao nhiêu người ở, không ngờ bên trong lại khác biệt như vậy.
Có trạm an ninh, còn có sáu người bảo vệ trực ban.
Gọi là an ninh cũng không đúng lắm, nhìn quần áo thì chắc là cư dân trong khu nhà, thấy Hummer đậu trước cửa, bọn họ lập tức cảnh giác: “Mấy người đến làm gì?”
Khương Ninh ló đầu ra, nở nụ cười thân thiết: “Anh ơi, bọn em ra ngoài tìm nhà, ở chỗ các anh có nhà nào cho thuê không ạ?”
Thuê phòng? Mọi người cũng không buông lỏng cảnh giác: “Mấy người từ đâu đến, tại sao muốn thuê nhà?”
“Bọn em ở bên cạnh khu đại học, trong nhà có một vết nứt lớn ở không an toàn nữa.”
Mọi người nhỏ giọng bàn bạc: “Có nhà, nhưng phải đóng tiền thuê, hơn nữa còn phải qua kiểm tra.”
Đáng sợ thật, thuê nhà còn phải qua kiểm tra? Khương Ninh thấy kỳ kỳ rồi, nhưng cũng có thể hiểu, dù sao thời tận thế không thể hiểu được lòng người, biết mặt không biết lòng, ai dám tùy tiện cho người ngoài vào, lỡ như rước một kẻ sói đội lốt cừu thì sao.
Nhưng mà, khu nhà Áo Viên này có vẻ rất đoàn kết, còn sắp xếp cư dân giữ cửa.
Không giống khu nhà Cẩm Vinh, mèo chó gì đều có thể đi vào, cứ mở lớn cửa chẳng ai thèm quan tâm.
Khương Ninh cảm thấy khá thú vị: “Một tháng thuê hết bao nhiêu?”
“Mỗi tháng từ mười đến hai mươi cân lương thực, phải xem tình hình mới định giá được.”
Khương Ninh cẩn thận hỏi: “Hoa màu?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô mới hỏi: “Khi nào thì kiểm tra?”
“Cô chờ ở đây, bây giờ tôi đi thông báo.”
Trước khi đến, Hoắc Dực Thâm có lái xe vòng quanh Áo Viên, toàn bộ khu nhà đều có tường bao quanh, trên thành tường còn được cắm mảnh vụn thủy tinh, còn có cư dân của khu nhà luân phiên trực ban, xem ra ý thức an toàn khá mạnh.
Mặc dù ngồi trong xe, nhưng Khương Ninh vẫn đang âm thầm quan sát mấy người bảo vệ trong bóng tối.
Tuy nói biết mặt không biết lòng, nhưng tâm sinh tướng, lăn lộn trong thời tận thế thiên tai, có khi đúng là có thể nhìn ra được vài thứ.
Cửa kính xe dán tấm chống nhìn lén, đừng thấy bọn họ đang quan sát đánh giá mình, Khương Ninh cảm giác được sự cảnh giác và đề phòng, nhưng lại không cảm nhận được chút sát ý nào.
Chưa kể, ngồi bên cạnh còn có một bậc thầy đọc hiểu khẩu hình.
Khương Ninh có chút mong đợi với khu nhà Áo Viên này rồi.
Hẹn chờ khoảng nửa tiếng, người kiểm tra cuối cùng cũng đến.
Là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ, gương mặt chữ ‘Quốc’ thon gầy lộ vẻ nho nhã.
Ông ấy bước ra khỏi khu nhà, hai người cũng xuống xe.
Trí nhớ của Hoắc Dực Thâm trở nên rõ ràng hơn, ông ấy chính là người đàn ông mang người trong khu nhà đến lập thành đội cứu viện.
Người đàn ông vươn tay ra: “Hai vị định thuê nhà?”
Hoắc Dực Thâm nắm lấy bàn tay của ông ấy: “Đúng vậy, muốn xem thử chỗ này của mọi người một chút.”