Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 370

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 370 -

Thời tiết quá nóng, chưa gì mồ hôi đã tuôn ra tí tách, người đàn ông mời hai người vào phòng bảo vệ, tự giới thiệu: “Tôi họ Hà, Hà Thiên Minh, hai người cứ gọi tôi là Lão Hà được rồi, không biết nên gọi hai người thế nào?”

“Tôi họ Hoắc.”

Hà Thiên Minh mời hai người ngồi xuống, đưa hai cây quạt đến.

Hà Thiên Minh vừa phe phẩy quạt, vừa hỏi chuyện vô cùng chi tiết, tuổi tác, giới tính, địa chỉ, quê quán, thành viên gia đình…

Khương Ninh nhíu mày: “Chúng tôi chỉ muốn thuê nhà, còn mấy ông là muốn điều tra hộ khẩu gia đình à?”

“Xin lỗi, cô hiểu lầm rồi.” Hà Thiên Minh giải thích: “Áo Viên vừa được xây xong, không ngờ thiên tai lại đến, khi đó tôi và vài chủ nhà mới dọn vào, còn lại mấy căn nhà khác đều để trống.

Một cây làm chẳng nên non, mấy nhà chúng tôi mới hợp lại để sống sót, sau này lại có thêm mấy người đến ở, trước mắt khu nhà đã có hơn một trăm người.

Trong hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ thế này, khó biết được lòng người, khu nhà chúng tôi dù có cho người bên ngoài mướn, nhưng không phải ai cũng có thể tiến vào.

Chỉ cần vào Áo Viên, sau này chúng ta chính là người một nhà, cho nên phải sàng lọc vô cùng nghiêm khắc.

Trước thiên tai tôi có làm bác sĩ tâm lý, cho nên chịu trách nhiệm kiểm tra, tôi hy vọng mỗi một người vào đây đều là người tốt, có thể có cảm giác đây là nhà.”

Thì ra là một bác sĩ tâm lý, hèn gì kiểm tra mà y như đang điều tra hộ khẩu gia đình, nhưng ông ấy có thể phán đoán ra tính cách của người thuê trong khi đang trò chuyện.

Đây chỉ là một cuộc nói chuyện đơn giản, nhưng có thể giúp ông ấy loại đi bảy tám người sống sót cố ý đến gây rối, nhờ đó ngăn chặn nguy hiểm ở bên ngoài.

Tiếp tục kiểm tra, Hà Thiên Minh hỏi Hoắc Dực Thâm trước: “Không biết trước thiên tai anh Hoắc làm công việc gì?”

“Cảnh sát đặc nhiệm, vì bị thương nên giải ngũ.”

Biết được nghề nghiệp của anh, Hà Thiên Minh cảm thấy vô cùng hứng thú, lại hỏi rất nhiều vấn đề liên quan.

Nói chuyện khoảng mười mấy phút, sau đó đến lượt Khương Ninh, cô tự giới thiệu: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không có bất kỳ người thân nào, là sinh viên trường y.”

Hà Thời Minh quan sát Khương Ninh mấy lần: “Nếu hai người vào ở, ngoại trừ dẫn theo trẻ con, còn nuôi thú cưng nữa hả?”

Thú cưng? Khương Ninh kinh ngạc.

Hà Thời Minh mỉm cười: “Nếu tôi đoán không sai, hai người nuôi một con chó, còn là chó chăn cừu…”

Khí trời rất nóng, nhưng Khương Ninh lại cảm thấy cả người vô cùng lạnh lẽo, làm sao ông ấy biết!

Nhưng cô phản ứng rất nhanh, lúc ra cửa Cola có cọ lên người cô.

Đúng như dự đoán, trên quần áo có mấy sợi lông chó.

Trước mặt bác sĩ tâm lý, còn có thể giấu được bí mật nữa không?

Sợ cô hiểu lầm, Hà Thời Minh vội vàng nói: “Hai người đừng hiểu lầm, khu nhà của chúng tôi có thể nuôi thú cưng, tôi cũng có nuôi một con chó, tên là Teddy.”

Khương Ninh càng ngơ ngác hơn, ở đây là thiên đường thời tận thế hả?

Cô có không gian nên có thể làm bừa, người bình thường phải có điều kiện thế nào mới có thể nuôi một con chó lúc thiên tai.

Ở đây, chắc chắn không phải là khách điếm Long Môn đúng chứ? Cô không muốn bị làm thành bánh bao xá xíu đâu.

*Khách điếm Long Môn: hoặc khách sạn Rồng Xanh, tên một bộ phim HongKong.

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của hai người, Hà Thiên Minh giải thích: “Chúng tôi nhận người bên ngoài vào, phần lớn đều là người có nghề, người thuê vào đều sẽ làm việc theo phân công, miễn cưỡng sống qua ngày.”

Nhắc đến tiền thuê, Khương Ninh hiếu kỳ hỏi: “Một tháng lấy về bao nhiêu lương thực?”

Hà Thiên Minh cân nhắc một hồi hỏi: “Là người sống ở đây, mỗi nhà đều phải cử ra một người, mỗi ngày tiến hành tuần tra quanh khu nhà, hai người có ý kiến gì không?”

“Không thành vấn đề.”

“Người bình thường mỗi nhà hai mươi cân lương thực.”

Khương Ninh hơi kinh ngạc: “Hai mươi cân lương thực đâu có rẻ.”

“Nếu như anh Hoắc có thể dạy cho mấy thanh niên ở trong khu chút kỹ thuật phòng thân, cô Khương có thể chữa bệnh cho cư dân trong khu, chúng tôi có thể giảm mười cân lương thực.”

Khương Ninh nói thật: “Cho dù là mười cân lương thực, cũng không hề rẻ rồi.”

Hà Thiên Minh mỉm cười: “Khu nhà này có phúc lợi khác biệt, mười cân lương thực không mắc đâu.”

Khương Ninh cũng định làm chuyên gia phân tích tâm lý thử: “Khu nhà mấy người có giếng hả?”

Bình Luận (0)
Comment