Mấy ngày sau, hai người đúng giờ dẫn trẻ con và chó đến, bắt đầu quan sát toàn diện Áo Viên, phát hiện cuộc sống của bọn họ tương đối có quy luật, có mấy vị trí làm việc quan trọng trong khu nhà, còn có loa điện và điện thoại vô tuyến.
Có hôm chạng vạng tối, Khương Ninh ngồi ở tòa nhà bỏ hoang ăn dưa hấu lạnh, chó phát ra tiếng báo động.
Cô cầm ống nhòm, phát hiện có nhóm người cầm cuốc, gậy gộc trong tay, khí thế mạnh mẽ đi về phía Áo Viên, có khoảng chừng hai mươi người, chắc là người dân bản xứ gần đó.
Bọn họ tụ họp trước cửa Áo Viên, hai bên bắt đầu xung đột.
Áo Viên vang lên tiếng báo động, đàn ông phụ nữ và trẻ con đều đến, bắt đầu chiến đấu giành giật sự sống.
Khương Ninh ném nửa miếng dưa hấu còn lại cho chó, tập trung nhìn chằm chằm diễn biến bên kia.
Hà Thiên Minh là người dẫn đầu, sức chiến đấu của bọn họ không mạnh, nhưng rõ ràng đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, hơn nữa còn là sân nhà mình, bọn họ sử dụng chiến thuật quăng cát, nước hạt tiêu vào mắt vân vân, đã có thể nhanh chóng đánh lui được nhóm bên kia.
Nhưng mà, hình như có mấy người bị thương.
Từ đầu tới cuối, đều chỉ dùng vũ khí lạnh để chiến đấu.
Chạng vạng tối, hai người lái xe trở về nhà, phát hiện có một chiếc xe van đang trước cửa đậu.
Cửa xe mở ra, bên trong mấy tên đầu trọc xăm kín tay, có người ngậm thuốc lá trong miệng, có người cầm con dao chơi đùa.
Thấy chiếc Hummer dừng lại, tên cầm đầu ném thuốc lá xuống đất giẫm tắt: “Tầng mười tám?”
Hoắc Dực Thâm hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông nhíu mi: “Chắc hai người không quên, mấy ngày trước bản thân mình đã giết người chứ?”
“Người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta phải giết chết.” Hoắc Dực Thâm xem thường sự uy hiếp của gã ta: “Có vấn đề gì sao?”
Tên xăm kín tay chơi dao có tính tình nóng nảy, xông lên muốn cho Hoắc Dực Thâm hai nhát: “Mẹ nó mày giết nhiều anh em của bọn tao như vậy…”
Ánh mắt Hoắc Dực Thâm trầm xuống: “Mày cử động một chút thử xem.”
Tên xăm kín tay giơ dao lên vừa định đâm xuống, đã bị tên cầm đầu ngăn lại.
Người đàn ông đổi thái độ tươi cười nói: “Mày giết mấy anh em trong căn cứ Thanh Cương, lẽ ra bọn tao phải báo thù, nhưng ông trùm của bọn tao là người quý trọng nhân tài, chỉ cần mày đồng ý gia nhập căn cứ, bọn tao có thể không nhắc đến chuyện cũ.”
Hoắc Dực Thâm từ chối: “Không có hứng thú.”
Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ: “Tao khuyên mày tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, bọn tao không những không nhắc lại, còn có thể cơm no rượu say, người đẹp có thể tùy ý lựa chọn, ở bên ngoài làm gì được như vậy.”
Hoắc Dực Thâm nhắc lại: “Không có hứng thú.”
Người đàn ông lập tức trở mặt: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?”
“Tao cai rượu rồi.”
Mấy tên xăm kín tay xông tới, muốn cho Hoắc Dực Thâm đẹp mặt, nhưng lại bị người đàn ông kia ngăn lại lần nữa.
Gã ta nhìn Hoắc Dực Thâm, trong mắt thoáng lộ ra sát ý: “Được rồi, mày đừng hối hận với lựa chọn hôm nay, chúng ta đi!”
Xe van ầm ầm rời đi.
Mấy tên xăm kín tay không phục: “Anh Xuân, sao vừa nãy chúng ta không làm thịt tên đó luôn?”
“Làm thịt?” Người đàn ông nheo mắt lại: “Mày quên đám Lão Thử chết thế nào à?”
Tên xăm kín tay cười ha ha, sau đó vừa căm giận vừa bất bình nói: “Tên đó mạnh đến vậy sao?”
“Mấy ngày nay chúng ta nghe ngóng cho có à?” Người đàn ông kiềm chế cơn giận trong lòng: “Người ở xung quanh đây không phải đều nói, người ở tầng mười tám không dễ chọc, ngay cả băng Đồ Long bọn họ cũng không sợ.”
“Ông trùm muốn chừa mặt mũi cho tên đó, nhưng tên đó lại không muốn, nhiều anh em của chúng ta chết như vậy mà cũng không dám lên tiếng, vậy thì khiến người ta chê cười rồi, sau này người ta xem căn cứ Thanh Cương ra gì nữa chứ? Còn ra ngoài lăn lộn được nữa không!”
“Tức giận cái gì, ông trùm tự có sắp xếp, chúng ta làm theo là được, không cho bọn mày ăn uống vui chơi chắc?”
Đám xăm kín tay không nói thêm gì nữa, xe van ầm ầm đi.
Trở về tầng mười tám, Khương Ninh để hai đứa nhỏ ra ngoài chơi: “Bọn họ sẽ không từ bỏ ý định.”