Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 373

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 373 -

Dẹp được băng Đồ Long là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa hay muốn gì được đó thôi, mà căn cứ Thanh Cương không giống như vậy, hai người không thể nào giết một căn cứ hơn hai trăm người được.

Nhưng tránh né cũng không phải là cách, nếu bọn họ có thể tìm đến đây thì cũng có thể tìm được đến những nơi khác.

Căn cứ Thanh Cương nhìn thì như một đám không ra gì, nhưng dường như không đơn giản như vậy.

“Đi một bước, tính một bước.” Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Anh có mấy bộ áo chống đạn, có cả size của Đậu Đậu, em cũng tìm một bộ đi.”

Khương Ninh tìm trong không gian, anh thật sự có mấy bộ, tuy hơi lớn so với Đậu Đậu, nhưng vẫn có thể mặc tạm được.

“Em biết sửa đồ không?” Hoắc Dực Thâm lật xem áo chống đạn: “Làm cho Cola một bộ nữa.”

Tay nghề của Khương Ninh không quá giỏi, nhưng có thể thử một chút.

Áo chống đạn rất quý giá, cô sợ làm hư, cứ làm đi làm lại kích thước nhỏ cho chó, may mà chó cũng phối hợp.

Mất cả đêm mới sửa xong áo chống đạn, mặc lên người chó có cảm giác uy phong lẫm liệt: “Đừng cởi ra, bắt đầu từ hôm nay cứ mặc trên người đi.”

Tuy hai người không nói gì, nhưng đều hiểu cả, nếu căn cứ Thanh Cương tìm đến cửa, sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chuyện dọn nhà chỉ có thể kết thúc ở đây, mắc công lại hại đến người khác.

Buổi tối, Hoắc Dực Thâm khóa trái cửa sân thượng, lại kiểm tra cửa không gỉ ở tầng mười sáu, điều chỉnh dòng điện lên mức lớn nhất, cửa sổ tầng mười bảy đều đóng kín hoàn toàn.

Anh làm xong cái bẫy, dùng dây kẽm câu ở trên cửa sổ, một đầu khác cột còi báo động mini lên.

Nếu bọn họ cố gắng xông vào, còi báo động sẽ rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Đêm khuya, Khương Ninh đứng dậy trở về 1802 ngủ, lại bị Hoắc Dực Thâm ngăn lại: “Tách ra không an toàn, em ở bên này đi, cũng rất rộng rãi.”

Cũng đúng, lỡ như tách ra rồi gặp chuyện gì thì sao?

Cô suy nghĩ một chút: “Em ngủ với Đậu Đậu.”

Hoắc Dực Thâm nhìn cô, không nói lời nào.

Khương Ninh có hơi lúng túng, chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Hoắc Dực Thâm nhìn cô: “Anh cũng đâu có ăn em.”

Phòng ngủ chính rất lớn, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.

Khương Ninh nằm trên giường, cảm thấy có hơi căng thẳng.

Tắt đèn, Hoắc Dực Thâm đưa tay ôm lấy cô: “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Ai, ai suy nghĩ nhiều! Đừng tưởng cô không biết, anh muốn làm chuyện đó.

Cũng may, anh chỉ ôm cô.

Sau một ngày mệt nhọc, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.

Đột nhiên, trên người chợt nặng.

Khương Ninh bừng tỉnh, còn tưởng Hoắc Dực Thâm làm bậy, không ngờ chó nhảy lên giường, nhe răng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hoắc Dực Thâm nhảy lên, nhanh chóng mặc quần áo: “Có người xông vào.”

Mặc áo chống đạn vào, anh lấy vũ khí mang trên người: “Anh đi ra ngoài một chút, em đi xem Đậu Đậu.”

Khương Ninh lập tức tỉnh táo, không mở đèn mà lần mò mặc quần áo tử tế, chạy đến phòng Đậu Đậu, giúp cô bé mặc áo chống đạn, sau đó… Nhét xuống dưới gầm giường.

“Đậu Đậu nằm yên đừng động đậy, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh chị không gọi em, em tuyệt đối không được đi ra.”

Cô còn định nhét chó vào, không ngờ nó đã chạy theo Hoắc Dực Thâm trước rồi.

Cô đeo kính nhìn ban đêm, cầm vũ khí ra cửa.

Có mấy cái bóng, bọn họ mang bao tay cách điện, đi đường tắt mở điện ba cánh cửa thép không gỉ, len lén sờ lên.

Rượu mời không uống lại uống rượu phạt chứ gì? Tối nay giết cả tầng mười tám, kéo thi thể ra ngoài giương oai, xem sau này còn ai dám đắc tội với căn cứ Thanh Cương.

Bọn họ tự cảm thấy thủ đoạn của mình rất tuyệt vời, khiến thần không biết quỷ không hay, đâu biết đã bị chó phát giác từ trước.

Hoắc Dực Thâm xuống đến nửa tầng lầu, núp trong bóng tối chờ bọn họ tìm đến.

Bình Luận (0)
Comment