Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 374

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 374 -

Đèn pin trong tay mấy người bọn họ hơi tối, không chú ý đến dưới chân, đụng phải dây kẽm nhỏ như kim may, còi báo động phát lên đinh tai nhức óc.

Bọn họ khiếp sợ: “Không ổn rồi, có mai phục!”

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.

Trong bóng tối mắt nhìn không rõ, cộng thêm cầu thang có chỗ để nấp, hai bên bắt đầu giao chiến.

Khương Ninh chạy đến sau, nhờ vào ưu thế phòng thủ mà hạ gục được một tên.

“Ầm” một tiếng, âm thanh phát ra rất trầm thấp, còn mang theo tia lửa.

Ngay sau đó, tiếng chó sủa vô cùng sắc bén vang lên.

Không hay rồi, là lựu đạn!

Chó gánh trên người túi thuốc nổ, ngửi được mùi cũng biết không đúng, vội vàng báo động trước.

Khương Ninh khiếp sợ, kéo Hoắc Dực Thâm chạy lên lầu: “Đi mau!”

Không ngờ anh không chạy, mà lại lao xuống, nhấc chân đạp túi thuốc nổ kia xuống…

Hai người một chó, chạy lên lầu thật nhanh.

“Ầm” một tiếng vang lớn, cả tòa lầu như đất rung núi chuyển.

Một luồng không khí cực lớn xông đến từ phía sau Khương Ninh, trực tiếp đẩy cô bay ra ngoài.

Cô nặng nề té xuống đất, bên tai ong ong, khắp nơi đều là mùi thuốc súng gay mũi.

Thủy tinh bể nát, tường vụn trên trần nhà rơi xuống lã chã.

Cơ thể không nhúc nhích được, rất lâu sau Khương Ninh mới bình tĩnh lại được, ho khan kịch liệt.

Cola nhào lên, trong miệng vang lên tiếng ô ô nóng nảy, cắn quần áo cô liều mạng kéo vào nhà…

Khương Ninh xoay người ngồi dậy: “Hoắc Dực Thâm đâu?”

Bên tai vẫn còn đang bị ù, cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào, bụi bặm và khói súng quá nhiều, sợ kẻ địch chưa chết nên cô không dám gọi lớn.

Sau khi hết choáng, Khương Ninh lảo đảo bò dậy xuống cầu thang.

Hoắc Dực Thâm, anh phải còn sống, không thể xảy ra chuyện gì!

Chó cắn gấu quần của cô dùng sức lôi trở về, sau đó một mình lao xuống…

“Ầm!” Lại một tiếng nổ rung trời.

Tai Khương Ninh đau nhói, cố gắng đỡ cầu thang xuống lâu, trong bụi mù như hồ nước truyền đến tiếng bước chân.

Đạn lên nòng, cô cầm súng nhắm.

“Gâu!!!”

Tiếng chó sủa vang lên, Cola lôi gấu quần của Hoắc Dực Thâm, liều mạng kéo lên.

Sen ơi, nó tìm được huấn luyện viên về này!

Khắp người Hoắc Dực Thâm đều là bụi bặm, đâu còn vẻ anh tuấn nghiêm chỉnh như bình thường, cười lên chỉ thấy hàm răng trắng: “Không sao đâu, anh đã sửa súng rồi.”

Khương Ninh nhào đến, ôm chặt lấy anh không thả.

Chó ngơ ngác, sau đó nhảy cẫng lên, ôm lấy hai người không thả.

Sáu người đến, bốn người bị hạ gục, một người bị nổ chết, còn một người bị Hoắc Dực Thâm kịp lúc cho một dao.

Hai người mặc áo chống đạn, không bị thương nặng, nhưng vụ nổ khiến hai người bị thương rất nhiều, chưa nói đến thủy tinh cả tòa nhà đều bị bể nát, hành lang và tường của 1701 bị nổ sập một mảng lớn, cầu thang cũng bị nổ banh hết nửa đoạn.

Tòa nhà này, hoàn toàn bị phá hủy.

Căn cứ Thanh Cương chỉ muốn cho nổ tầng mười tám, cho nên lượng là thuốc nổ vừa đủ, vụ nổ lớn như vậy, tầng mười tám không thể ở được nữa, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị sập.

Về đến nhà, Hoắc Dực Thâm vừa định rửa mặt, lại bị Khương Ninh kéo đến: “Đại nạn không chết chắc chắn sẽ gặp may mắn, chụp một tấm kỷ niệm đi.”

Vì vậy, hai người cả đầu xám xịt chụp chung một tấm.

Khương Ninh vừa định cất điện thoại, không ngờ Hoắc Dực Thâm đột nhiên lại gần.

Không còn cách nào, cô chỉ đành chụp thêm một tấm nữa.

Chó cũng vui vẻ, kêu lên.

Vì vậy, hai người ngồi xuống, để chó ở chính giữa, lại chụp một tấm.

Ủa, hình như thiếu một người.

Đậu Đậu đâu?

Chờ đến khi Khương Ninh tìm cô bé ở dưới gầm giường, Đậu Đậu đã khóc thành mặt mèo.

Cô bé biết chứ, nhưng lại nhớ kỹ lời chị, chị kêu mới được ra ngoài.

Thấy mặt mày hai anh chị xám xịt, nước mắt chảy càng nhiều hơn, tay nhỏ không ngừng quẹt nước mắt.

Hoắc Dực Thâm an ủi cô bé: “Đậu Đậu đứng khóc, anh chị không sao.”

Vì vậy, lại chụp thêm một tấm ảnh gia đình.

Rửa mặt xong thì bôi thuốc lên vết thương.

Chó cũng bị thương ở đầu, trán sưng lên một cục u, khiến Khương Ninh vô cùng đau lòng.

Đã là ba giờ sáng, hai người bàn bạc cả đêm: “Không ở tầng mười tám được nữa, phải lập tức rút lui.”

Còn việc đi đến đâu, chờ khi rút lui an toàn rồi tính tiếp.

Bình Luận (0)
Comment