Hai người dọn dẹp suốt đêm.
Thu toàn bộ những thứ có thể mang đi vào không gian, hủy cánh cửa thép đi.
Phá hủy toàn bộ 1801 và 1802, còn có sáu cánh cửa trên cầu thang, trong đó có hai cái đã bị nổ tung, bốn cái còn lại đều được mang đi, rốt cuộc nhà mới cũng phải dùng tới.
Không chỉ cửa ra vào mà còn có kính chống nổ, kính chống đạn, thậm chí cả khung cửa cùng với tủ kính, móc treo rèm cũng đều không bỏ qua.
Tám con thỏ vẫn bình yên vô sự, nhưng có một số con thỏ sơ sinh đã bị tiếng nổ mạnh dọa chết.
Khương Ninh bỏ toàn bộ vào thùng giấy, nhét vào cốp xe Hummer.
Năm giờ sáng, hai người lái xe rời khỏi khu chung cư Cẩm Vinh nơi họ đã sống được hai năm.
Xe ngừng ở cửa thành phố đại học, phía đông đã hơi hửng sáng.
Khương Ninh ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng trầm tư.
Có lần đầu thì sẽ có lần hai, căn cứ Thanh Cương sẽ không dễ dàng dừng tay.
Trốn đông trốn tây cũng không phải là biện pháp, càng không phải là phong cách của Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm.
Ánh mắt Hoắc Dực Thâm nặng nề: “Vậy thì diệt bọn họ đi.”
Chủ động ra tay trước để chiếm thế mạnh.
Đây cũng là suy nghĩ của Khương Ninh, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.
Càng trốn tránh thì bọn họ càng không kiêng nể gì.
Nhưng mà, lấy hai người đấu với một căn cứ hơn hai trăm người, thêm nữa trong tay bọn chúng còn có rất nhiều vũ khí và thuốc nổ, muốn tiêu diệt bọn chúng cũng không phải điều dễ dàng.
“Anh còn nhớ con đường đầu tiên qua trạm kiểm soát mà chúng ta trở về từ thành phố Quảng Đông không?”
Khương Ninh nhớ rằng Hoắc Dực Thâm có nói qua, ở kiếp trước cảnh sát của thành phố Quảng Đông và thành phố Phượng đã hợp tác với nhau đánh sập hai căn cứ gây họa bốn phương.
“Ý của em là để cho bọn chúng chó cắn chó à?”
Trạm kiểm soát gần như vậy, hiển nhiên là đang tranh giành miếng ăn, không chừng đã đấu đá kịch liệt từ lâu nhưng vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ mâu thuẫn thôi, hoặc là chưa tìm được cơ hội để tiêu diệt đối phương hoàn toàn.
Bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh đã có ý tưởng.
Khương Ninh đề nghị: “Gửi Đậu Đậu và Cola ở nhà họ Chung mấy ngày?”
Hoắc Dực Thâm trầm mặc một lát, nhìn thẳng vào mắt cô: “A Ninh, chúng ta cần Cola hỗ trợ, hơn nữa sẽ có nguy hiểm.”
Khương Ninh sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nói với chó con: “Cola, chúng ta sắp thực hiện một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Mày muốn đến nhà bà Chung hay là đi cùng bọn tao?”
Chó con đưa ra lựa chọn không chút do dự, cắn chặt góc áo cô không buông.
Đậu Đậu ôm chặt anh trai mình: “Anh ơi, đừng bỏ rơi Đậu Đậu.”
Hoắc Dực Thâm nghĩ đi nghĩ lại mãi: “Căn cứ Thanh Cương đã điều tra chúng ta rõ ràng, nếu không mang theo Đậu Đậu, ngược lại sẽ dễ khiến bọn chúng nghi ngờ. Đến lúc đó bọn chúng chẳng những đối phó với nhà họ Chung, mà còn bắt cóc Đậu Đậu uy hiếp chúng ta. Em thấy sao?”
Khương Ninh có chút đau đầu.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Thiên tai tận thế, bảo vệ cô bé quá tốt cũng không phải cách, tóm lại cái gì cần trải qua thì phải trải qua, đây chính là số mệnh.
Tuy nhiên, hai người vẫn nên đến nhà bà Chung, đưa bọn Đại Hôi và Tiểu Bạch qua đó.
Nếu không thể quay lại, sau này con thỏ sẽ ở lại nhà họ Chung.
Bà Chung dậy sớm, thấy hai người đến thì rất vui mừng, biết được bọn họ có việc phải rời đi mấy ngày, bà ấy cũng vui vẻ tiếp nhận hai con thỏ.
Khương Ninh xách mười cân gạo qua.
Nói sao bà Chung cũng không nhận: “Tiểu Khương, các cháu đã giúp gia đình bà nhiều rồi, làm sao bà có thể nhận được.”
“Bà Chung, chúng cháu đang vội đi, đẩy tới đẩy lui khiến người ta phát hiện thì không hay, bà nhanh về nhà đi.”
Nơi này không thể so với tầng 18, xung quanh đều có hàng xóm sinh sống, khắp nơi đều có người để mắt tới.
Lúc này bà Chung mới nhận lấy, ôm con thỏ trong thùng vội vã về nhà: “Yên tâm, bà sẽ chăm sóc bọn nó thật tốt.”