Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 377

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 377 -

Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông còn lại bị Hoắc Dực Thâm bắn trúng đùi ngã xuống đất.

Marauder đụng nát bức tường giống như một miếng đậu hũ.

Khương Ninh phá hủy hết các chướng ngại vật trên đường, sau đó mới dừng xe lại.

Bước xuống xe, lạnh lùng đi đến chỗ người đàn ông bị thương, nhìn gã với ánh mắt đằng đằng sát khí.

Muốn nấu thịt chó ăn phải không?

Muốn đưa Đậu Đậu đi xem chim lớn đúng không?

Ném bom oanh tạc tầng 18 suýt nữa làm cô nổ tan xương nát thịt, có phải rất kích thích, rất đã ghiền hay không?

Lập chốt thu phí qua đường, xem mạng sống của người khác như cỏ rác.

Khương Ninh có xúc động muốn băm gã thành từng mảnh, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ tiếp theo, lại phải kiềm chế lại.

Cô nhấc chân giẫm lên đầu gã đầu trọc, vẻ mặt đầy ngạo mạn châm chọc: “Có chút bản lĩnh như vậy mà cũng dám ra mặt, không biết xấu hổ sao? Ông nội đây thật sự xấu hổ thay bọn mày!

Về nói cho ông trùm của bọn mày, nếu biết điều thì nhanh chóng cút đi. Nếu còn dám khiêu chiến cướp miếng ăn của căn cứ Lặc Long bọn tao lần nữa, coi chừng cái đầu của gã bị dùng làm bồn tiểu.

Hôm nay tâm trạng ông đây tốt, tha cho cái mạng chó của mày, cút!”

Người đàn ông đầu trọc vẻ mặt đau đớn, đầy phẫn nộ, nhưng cuối cùng rắm cũng không dám thả, lê cái đùi máu tươi đầm đìa, khập khiễng rời đi.

Trở lại xe, Hoắc Dực Thâm đưa cho Khương Ninh một bình nước đá.

Khương Ninh uống mấy ngụm, sự tàn bạo và phẫn nộ trong lòng mới dần nguôi ngoai.

Cô lái xe vào rừng núi hoang vắng không có người, tẩy trang và thay quần áo sạch sẽ.

Chuyển sang Hummer, sau đó lái xe đến căn cứ Thanh Cương.

Khương Ninh dặn dò chó con: “Cola, chúng ta sẽ đến căn cứ ở vài ngày. Lúc nên mạnh thì mạnh, nên yếu thì yếu, mày đừng khoe khoang sức mạnh quá.”

Chó con nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ về lời nói của con sen.

Hoắc Dực Thâm dịu dàng hơn nhiều: “Đậu Đậu đừng sợ, anh trai sẽ bảo vệ em.”

Nếu nói không sợ hãi thì là nói dối, nhưng nghĩ đến việc được ở cùng với anh trai, chị gái và Cola, trong lòng Đậu Đậu cũng cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Khương Ninh nhận thấy rõ ràng kể từ khi đâm gã kia một nhát, Đậu Đậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, cộng với sự huấn luyện khắc nghiệt của Hoắc Dực Thâm, thật ra sức chiến đấu của cô bé cũng không tệ, nhưng cô bé chưa được trải nghiệm nhiều cùng với ít khi gặp phải những kẻ lão luyện nên rất dễ bị mắc mưu lừa gạt.

Đậu Đậu biết có nguy hiểm, nhưng ánh mắt lại dần dần kiên định: “Em không sợ.”

Lúc quả bom nổ, tai cô bé ong ong, đầu óc trống rỗng.

Chờ, chờ đợi cực kỳ lâu, khiến cô bé nhớ lại lúc ba mẹ rời đi, họ cười nói với cô bé: “Đậu Đậu chờ ở nhà, ba mẹ sẽ quay lại nhanh thôi.”

Nhưng mà, ba mẹ không bao giờ trở về nữa.

Cô bé rất sợ hãi, sợ anh chị và Cola cũng không trở lại.

Không, cho dù có nguy hiểm đến đâu, cô bé cũng sẽ không rời xa anh chị và Cola.

Căn cứ Thanh Cương cách đó không xa, chỉ cách trạm gác ba mươi dặm mà thôi, tọa lạc trong một ngôi làng dưới chân núi.

Từng dãy từng dãy nhà cửa, không khó để nhận ra đây từng là nhà của cư dân trong làng.

Còn về những thôn dân kia đi đâu, Khương Ninh cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Ngoài thôn có tường xi măng bao bọc, cửa vào có trạm gác, xe Hummer bị chặn lại từ xa, đám người Khương Ninh lại bị bao vây: “Muốn làm gì?”

Hoắc Dực Thâm hạ cửa xe xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tầng 18 chung cư Cẩm Vinh, được ông trùm của mấy người mời đến.”

Có lẽ là tầng 18 quá nổi tiếng, vả lại còn nằm trong danh sách đen của căn cứ Thanh Cương, nên mọi người đều đổ dồn ánh mắt lại đây.

Có tức giận, khinh thường, khinh miệt, thậm chí là ngạc nhiên hoặc khiếp sợ.

Có người hỏi: “Người của bọn tao đâu?”

Hoắc Dực Thâm không tìm lý do: “Bọn tao bình an vô sự mà vào tới đây, mày nói xem bọn chúng ở đâu?”

Thái độ thật sự rất vênh váo, bọn người xăm trổ cánh tay sôi nổi đi qua vây quanh.

Bình Luận (0)
Comment