Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 378

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 378 -

Hoắc Dực Thâm không hề sợ hãi: “Ông trùm của bọn mày có thành ý mời bọn tao, bây giờ bọn tao tới và rồi đây là đạo đãi khách của bọn mày sao?”

Lúc này có người đi tới.

Đúng lúc đó là người đàn ông cầm đầu ngồi trên xe van ngày đó, gã nhận ra Hoắc Dực Thâm, trên mặt hiện lên một tia phức tạp, ngay sau đó cười nói: “Ha, cuối cùng bọn mày cũng chịu bò tới đây?

Còn tưởng rằng bọn mày đủ cứng đầu, không ngờ rằng lại đồng ý nhanh như vậy.”

Hoắc Dực Thâm làm như nghe không hiểu lời châm chọc của gã, giọng điệu bình thản nói: “Bọn tôi đã nghĩ thông suốt rồi, muốn gia nhập đại gia đình ấm áp của mấy anh.”

Người đàn ông nghẹn giọng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Được như vậy thì tốt, làm người tốt nhất đừng quá cứng đầu. Bọn mày chờ ở đây, tao lập tức đi xin chỉ thị của ông trùm.”

Khi gã xoay người còn không quên nhếch miệng cười lạnh, lẩm bẩm trong miệng: “Tầng 18 cũng chỉ có thế, cũng chỉ là những kẻ hèn nhát tham sống sợ chết.”

Trùng hợp là Khương Ninh nghe được không sót một chữ.

Hay lắm, thì ra vụ tập kích đêm qua là do tên này cầm đầu.

Mới đến phải ra oai phủ đầu cũng là chuyện bình thường, Hoắc Dực Thâm đợi cả tiếng đồng hồ, gã đầu trọc mới khoan thai tới muộn: “Ông trùm cho mời, nhưng mà căn cứ của bọn tao có quy định, người ngoài không thể mang vũ khí đi vào, bọn mày xuống xe để bọn tao kiểm tra.”

Ba người một chó xuống xe, chiếc Hummer bị bọn chúng lục soát thô bạo.

Người đàn ông nháy mắt ra hiệu với bọn lâu la.

Bọn lâu la tiến lên phía trước: “Bọn mày cũng phải kiểm tra.”

Ngày nắng nóng mặc áo ngắn tay cũng ngại nhiều, có thể giấu được vũ khí gì? Rõ ràng là làm khó dễ.

Kẻ xăm trổ cánh tay đi về phía Khương Ninh, trong đôi mắt vàng tràn đầy ác ý dơ bẩn: “Mày, tiến lên để tao lục soát.”

Vừa nói, tay gã vừa hướng tới ngực cô.

Khương Ninh thu ánh mắt lại, đá thật mạnh vào chỗ yếu ớt nhất của gã.

Tên lâu la không kịp kêu rên, đã bị cô siết chặt cổ.

Những kẻ khác bao vây lại, nhao nhao lấy ra vũ khí chĩa vào cô: “Mày cũng ghê gớm đấy, ở địa bàn của bọn tao mà còn dám làm càn.”

“Người ta nói đánh chó thì phải xem mặt chủ, đừng quên là ông trùm của bọn mày mời bọn tao gia nhập.”

Khương Ninh nhìn chằm chằm những tên côn đồ này, không chút sợ hãi: “Biết vì sao ông ta mời bọn tao không? Trước mặt Quan Công mà khoe đao lớn, không biết sức mình có bao nhiêu trọng lượng, không cho bọn tao mặt mũi hay là đang đánh vào mặt ông trùm của bọn mày?”

“Láo xược, bọn mày thật lớn mật, giết chết hai nhóm người của bọn tao mà còn dám kiêu ngạo như thế.” Người đàn ông tức giận quát: “Thật sự cho rằng bọn tao là hổ giấy, không phát uy thì là mèo bệnh sao? Đừng vô sỉ như vậy!”

Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Bọn tao có thể đi hay không còn dựa vào bản lĩnh của bọn mày.”

Tình hình ngay lập tức mất kiểm soát, chó con nhe răng chuẩn bị chiến đấu anh dũng.

“Dương Lão Ngũ.”

Một giọng nói lớn vang lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước tới: “Ông trùm bảo cậu mời các vị khách quý vào, sao lâu như vậy mà còn chưa thấy bóng dáng?”

Người đàn ông bực bội, đành phải dừng tay: “Lập tức tới ngay.”

Trận giằng co kết thúc, người đàn ông trung niên đi tới, cười tủm tỉm nói: “Là anh Hoắc đúng không? Tôi là Kiều Lão Tam, tam đương gia của căn cứ Thanh Cương, rất vinh dự khi cậu có thể đến. Đại ca đã chờ sốt ruột rồi, bọn đàn em không hiểu chuyện khiến cho mọi người chê cười rồi, mời vào trong.”

Tam đương gia của căn cứ đã lên tiếng, cũng không ai dám lục soát người nữa.

Cánh cổng mở ra, chiếc Hummer lăn bánh vào căn cứ.

Phần lớn nhà cửa được xây dọc theo đường cái, để lại dấu vết sửa chữa sau lũ.

Mấy phút sau, xe dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng rộng rãi, có lẽ là một người giàu ở địa phương để lại, có diện tích khoảng bốn năm mẫu đất, gian nhà trước là đình đài lầu các vô cùng lịch sự trang nhã, hơn nữa sân sau còn có thể cưỡi ngựa.

Ở cửa có vài tên thuộc hạ cầm vũ khí đứng sẵn, cực kỳ giống với bảo vệ trước thiên tai.

Hoắc Dực Thâm ung dung thản nhiên, lại như suy nghĩ cái gì…

Bình Luận (0)
Comment