Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 379

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 379 -

Ba người một chó xuống xe, được Kiều Lão Tam dẫn vào biệt thự.

Trước biệt thự có cổng an ninh, ba người một chó tuần tự đi qua.

Vừa bước vào tiền sảnh, cái nóng như thiêu như đốt lập tức biến mất, thay vào đó là điều hòa mát lạnh, cảm giác như sinh mạng được cứu sống.

Đèn chùm pha lê trên trần cao, sàn đá cẩm thạch nhập khẩu, chính giữa phòng khách là hòn non bộ khiến cho người ta liên tưởng đến đại sảnh của khách sạn 5 sao.

Aizzz, lại là một đại ca biết hưởng thụ cuộc sống.

“Xin lỗi, đã để các cậu chờ lâu.”

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu kaki, đeo kính gọng vàng, từ từ bước xuống cầu thang xoắn ốc.

Trời ạ, đây là căn cứ của ông trùm, đúng nghĩa nửa chủ tịch tập đoàn nghỉ hưu, trong tay nắm quyền lực công ty, lại sống cuộc sống thoải mái vừa có tiền vừa nhàn hạ.

Thực sự, Khương Ninh không thể tưởng tượng được rằng gã thực sự đang cầm đầu thế lực hắc ám gồm hơn hai trăm tên xăm trổ cánh tay.

Chỉ có thể nói không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, sói càng hung ác thì càng thích khoác lên mình bộ da dê.

Người đàn ông đi dép lê Hermès năm chữ số, nở nụ cười lịch sự và nhã nhặn, đưa tay về phía Hoắc Dực Thâm: “Cậu Hoắc, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, người trẻ tài giỏi, tôi mất rất nhiều người trong tay cậu rồi đó.”

Hoắc Dực Thâm không bắt tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi không thích giết người, trừ khi mạng sống bị đe dọa.”

Người đàn ông mỉm cười tiếp tục nói: “Trách tôi không quản bọn chúng cho tốt. Nếu cậu Hoắc đã đến đây rồi, sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn.”

“Khách sáo rồi, con người tôi không thích lo chuyện bao đồng.”

“Ha ha ha, vừa nhìn đã biết cậu Hoắc là kỳ tài hiếm có rồi. Trong thời kỳ thiên tai tận thế, dựa vào bản lĩnh của cậu nhất định có thể tạo nên tên tuổi cho mình. Căn cứ Thanh Cương của bọn tôi cần một người như cậu.”

Gã đi đến trước quầy rượu mở một chai Whisky, rót cho Hoắc Dực Thâm một ly: “Tôi họ Phùng, tên Côn Bằng. Từ nay về sau cậu gọi tôi là anh Phùng là được.”

Để thể hiện thành ý, Phùng Côn Bằng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Cậu Hoắc, mời.”

Hoắc Dực Thâm không nói gì, uống một hơi cạn sạch.

“Tốt, ân oán trước đây toàn bộ xóa bỏ. Chào mừng gia nhập căn cứ Thanh Cương.”

Gã giống như vừa mới phát hiện ra đám người Khương Ninh, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Không biết mấy người này là ai?”

Hoắc Dực Thâm lần lượt giới thiệu: “Đây là người phụ nữ của tôi, em gái và chó con của tôi.”

Ánh mắt của Phùng Côn Bằng bị chó con hấp dẫn: “Cậu Hoắc, cậu nuôi con chó này rất tốt, mũm mĩm trắng trẻo, hẳn là cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết phải không?”

“Cũng tạm được, chó khác với con người, trong thời buổi này, nó đi đến đâu cũng có đủ thức ăn.”

“Người ta nói chó không thể thay đổi được thói quen ăn phân, tôi thấy cái miệng của nó không tốt, sợ là cũng không hiếm lạ gì máu.”

Sắc mặt Hoắc Dực Thâm không thay đổi: “Đúng vậy, nó hơi kén ăn, chỉ ăn chân giò tươi thôi.”

Phùng Côn Bằng ngẩn ra, ngay sau đó ha ha cười rộ lên: “Tôi thích những con chó có cá tính. Không biết cậu Hoắc có thể từ bỏ những thứ mình thích không?”

“Chó cũng có nhân tính, nếu nó đồng ý ở bên cạnh anh, tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Việc này không phải đơn giản sao. Người đâu, mang chân giò tươi mọng nước lên đây.”

Mười lăm phút sau, tên xăm cánh tay thật sự bưng lên một cái chân giò còn đang bốc khói đến trước mặt chó con.

Khương Ninh biết bề ngoài thì chủ tịch cười tủm tỉm, nhưng thực ra là đang tát vào mặt cô và Hoắc Dực Thâm.

“Chú chó chăn cừu này thật là đẹp.” Phùng Côn Bằng tỏ ra thân thiện với chó con, nở nụ cười đầy nhân từ: “Ăn đi, đây là thứ tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đó.”

Chó con thoáng chốc dường như bị bá chủ nhập vào người, không hề sợ sự áp bức của chủ tịch, nhìn thẳng vào gã với đôi mắt tràn ngập sát khí và uy hiếp.

Sau đó nó giơ móng vuốt lên quét chân giò trên khay xuống.

Bầu không khí thật khó xử.

Hoắc Dực Thâm bình tĩnh nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quên nói, từ trước tới nay nó đều tự mình kiếm ăn, không ăn thứ người khác cho.”

Bình Luận (0)
Comment