Kiều Lão Tam có chút đắn đo: “Đại ca, chúng ta phát triển căn cứ được như ngày nay cũng đâu có dễ dàng gì.”
Phùng Côn Bằng thấy không vui: “Mày đã quên căn cứ Lặc Long đã phát triển và mở rộng như thế nào à?”
Còn không phải là do người phụ trách ỷ vào việc có quan hệ họ hàng với mấy ông to bà lớn ở thành phố Quảng Đông, thế rồi mới kiếm được lô vũ khí nóng, trong thời gian ngắn tập hợp được lực lượng nên dám tranh giành lương thực với căn cứ Thanh Cương đó sao?
Cứ để yên cho chúng mãi thì sớm muộn gì căn cứ nhà mình cũng bị nhòm ngó rồi bị nuốt trọn.
Nếu có thể lợi dụng Hoắc Dực Thâm, biết đâu sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn?
Nếu là do mình nhìn lầm thì đến lúc đó giết phứt đi cũng chẳng muộn.
Kiều Lão Tam như suy tư điều gì: “Đại ca, anh định lợi dụng tên họ Hoắc để đối phó với căn cứ Lặc Long?”
Phùng Côn Bằng gật đầu, vắt chân ngồi trên sô pha nhấm nháp Whiskey: “Thiên tai tận thế, không thể nào điều tra chi tiết tên họ Hoắc này được, nhưng nếu đoán không sai thì có lẽ hắn xuất thân từ quân đội hoặc là cảnh sát, hơn nữa thân phận địa vị không hề thấp, nếu không sao có thể đối chọi với băng Đồ Long được.
Lợi dụng hắn để đối phó với căn cứ Lặc Long, có lẽ là điểm đột phá.”
Kiều Lão Tam có hơi lo lắng: “Người này trông có vẻ ít nói, nhưng hắn chắc chắn là một kẻ rất rắn mặt, hắn biết rõ người của chúng ta đã ném bom tầng 18, ấy thế mà vẫn có thể gia nhập vào chúng ta như không có việc gì, em cảm thấy vẫn cần phải đề phòng hơn.”
Phùng Côn Bằng cười: “Chỉ cần vào căn cứ Thanh Cương thì rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm.”
Không sai, tên họ Hoắc này trông có vẻ có năng lực, nhưng vẫn còn quá trẻ, đấu với băng Đồ Long cũng là dựa vào nhiệt huyết mà thôi.
“Tìm người theo dõi bọn chúng sát sao.” Phùng Côn Bằng cười xảo trá: “Định âm mưu gì với chúng ta thì cũng vừa hay, đến lúc đó bọn chúng sẽ cố gắng sức để có được chỗ đứng. Một khi chiếm được căn cứ Lặc Long, chúng ta có thể bắt đầu loại bỏ chúng thì cũng không muộn.”
Tuyệt không cho phép bất cứ tồn tại nào lấn lướt gã ở căn cứ Thanh Cương.
Kiều Lão Tam chần chờ: “Nhưng mà căn cứ Lặc Long có chỗ dựa, tên họ Hoắc đó có thể đối phó với bọn họ không?”
Phùng Côn Bằng mỉm cười nho nhã, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như rắn độc: “Tốt nhất là hắn có thể làm được thế, nếu không làm được thì đẩy hắn ra làm bia đỡ đạn thì lại chẳng một công đôi việc? Chúng ta cũng chẳng mất gì.”
Hai người thương lượng nên lợi dụng Hoắc Dực Thâm đối phó căn cứ Lặc Long như thế nào, Dương Lão Ngũ đột nhiên xông vào: “Đại ca, đám khốn nạn ở căn cứ Lặc Long đánh sập bốt canh gác của chúng ta rồi.”
“Cái gì?” Phùng Côn Bằng đứng bật dậy.
“Bọn họ lái xe bọc thép, trực tiếp đâm vào san bằng bốt canh gác và tất cả tường chắn đường thành đất bằng, còn giết chết bảy tám anh em của chúng ta, chỉ còn một người bò về báo tin, dọc đường chảy máu quá nhiều, bị sốc nhiệt vừa mới tắt thở.
Đám tôm tép Lặc Long kia, còn nói bảo đại ca rửa sạch cổ mà chờ.”
Sắc mặt Phùng Côn Bằng đột nhiên thay đổi, gương mặt nho nhã giờ phút này cực kỳ dữ tợn, gã cầm lấy chén rượu đập xuống đất, cả giận nói: “Nực cười!”
…
Phùng Côn Bằng nói thì như rồng leo, nhưng lại chia cho Hoắc Dực Thâm nhà lầu kiểu hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất chỉ có thể nói là tạm được.
Trước khi bước vào, Hoắc Dực Thâm nháy mắt ra dấu với Khương Ninh và Đậu Đậu.
Đậu Đậu vào nhà, bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Anh ơi, em muốn về nhà.”
“Tầng 18 không còn ở được nữa.”
“Nhưng mà, em không thích nơi này.” Đậu Đậu nghịch ngón tay, tủi thân nói: “Ở đây chật quá, không rộng bằng nhà chúng ta.”
Khương Ninh an ủi nói: “Đậu Đậu, từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở đây, hiện tại có chút tồi tàn, nhưng anh trai em sẽ cố gắng để chúng ta được ở trong căn hộ tốt nhất.”
“Anh ơi, em muốn ở biệt thự, có điều hòa.”
“Gâu!” Nó cũng muốn được nằm điều hòa.
“Được rồi, sẽ có phòng ở, cũng sẽ có bánh mì.”