Trong lúc trò chuyện, Hoắc Dực Thâm kiểm tra mọi ngóc ngách trong nhà, phía sau ghế sofa phòng khách và dưới gầm giường trong phòng ngủ chính đều có thiết bị ghi âm.
Không có video giám sát, có lẽ vì thiếu thiết bị hoặc nhân tài trong lĩnh vực này.
Căn phòng nhỏ được giao cho Đậu Đậu, Khương Ninh dặn dò: “Cola, mày phải bảo vệ em gái.”
“Gâu!” Chó con nhận lấy sứ mệnh vinh quang.
Phòng ngủ chính để Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ở, mỗi người tự sắp xếp đồ.
Nhân cơ hội đi vệ sinh, hai người bước vào không gian, Hoắc Dực Thâm là người lên tiếng đầu tiên: “Em cảm thấy họ Phùng là người như thế nào?”
Khương Ninh cười khẩy: “Mặc long bào mà chẳng ra dáng Thái Tử.”
Chính là loại người tàn nhẫn độc ác, nhân lúc thiên tai tận thế để chiêu mộ lực lượng, để làm nổi bật sự khác biệt so với những người thường khác ở tầng chót mà tự biến bản thân trở thành nửa ông nửa thằng.
“Bọn họ đã mất đi tính người, chúng ta phải bảo vệ Đậu Đậu cho thật kĩ.”
Từ lần trước, Khương Ninh đã nghi ngờ rằng bọn họ đã đánh mất tính người, hôm nay nhìn thấy họ Phùng dắt mấy nhóc con mười hai mười ba cho Hoắc Dực Thâm thì đã xác nhận đây là đám ác ma dữ tợn, chứ chẳng cần nói đến chuyện tức giận hay không.
“Xinh không?”
Hoắc Dực Thâm kinh ngạc: “Cái gì?”
“Mấy nhóc đó xinh không?”
“Anh không chú ý.” Hoắc Dực Thâm hỏi lại: “Em cảm thấy sao?”
Khương Ninh liếc nhìn anh một cái: “Em cũng không chú ý.”
Là không chú ý thật, mấy đứa nhỏ lọt vào hang ổ đó thì có thể có kết cục tốt được ư? Đều là phụ nữ, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Chỉ một lần mà đã có thể tặng mười mấy đứa, không dám tưởng tượng trong căn cứ này còn có bao nhiêu phụ nữ.
Mỗi ngày có thể thu vài xe vật tư, nuôi sống hơn một ngàn người đều không thành vấn đề.
Huống chi dọc đường đi, họ đã trông thấy vài kho hàng lớn, cộng với mười mấy chiếc xe vận tải lớn, tất cả đều là của căn cứ Thanh Cương.
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ: “A Ninh, em cảm thấy Phùng Côn Bằng có sợ chết không?”
“Đang ở địa vị cao, có ai là không sợ chết chứ?” Khương Ninh nhếch miệng cười: “Có điều cái loại chỉ huy căn cứ tận thế sợ chết như gã ta thì đúng là sống lâu mới gặp được.”
Không kể có những trạm kiểm tra an ninh, bảo vệ trông cổng lại có rất nhiều, đã thế lại còn mặc áo chống đạn trong áo ngủ.
Đúng là làm nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, sợ quỷ mò đến hỏi thăm.
Chẳng những sợ chết, còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ, mới vừa gặp mặt mà đã nóng lòng ly gián cô và Hoắc Dực Thâm, tự cho là bày bố thủ đoạn cao minh, thật ra lại vụng về vô cùng.
Loại người như này làm chỉ huy, có thể thấy rõ phần nào toàn bộ mạng lưới mối quan hệ giữa những người phụ trách cấp cao ở căn cứ Thanh Cương đều xây dựng dựa trên nền tảng lợi ích.
Phần nào hiểu rõ được căn cứ Thanh Cương, Khương Ninh lại hỏi: “Căn cứ Lặc Long là thế nào?”
Đúng là đời có trước Hoắc Dực Thâm tham gia tiêu diệt, nhưng cũng không chú ý phần phán xét cuối cùng, mà bỏ đi gia nhập vào tổ chức cứu trợ khác, nhưng đối với tình huống cơ bản thì vẫn biết.
“Căn cứ Lặc Long được tạo thành từ một số kẻ gian ác, phạm sai lầm lớn và bị trục xuất khỏi quân đội. Bọn chúng lợi dụng thiên tai để tích trữ vũ khí, kẻ nào kẻ nấy đều rất tàn nhẫn, lần này chắc chắn chúng đã có ý muốn miếng mồi béo bở là thành phố Quảng Đông ở ven biển này rồi, muốn dễ dàng thu hoạch vật tư nên mới gây gổ với căn cứ Thanh Cương.”
Mặc dù căn cứ Lặc Long chỉ mới được thành lập trong một thời gian ngắn nhưng lại không hề tỏ vẻ dè chừng gì với căn cứ Thanh Cương.
Ngoài việc có vũ khí trong tay, bọn họ còn đối ngoại vô cùng ngạo mạn, nói rằng sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
Phùng Côn Bằng tuy rằng sợ chết, nhưng ai lại chịu nhả miếng thịt đã ăn vào trong miệng rồi chứ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn đôi bên đã đánh nhau rất nhiều lần, chỉ có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân.
Nếu không thì Hoắc Dực Thâm cũng sẽ không đổ thêm dầu vào lửa cho hai bên.
Khương Ninh không có thiện cảm với Phùng Côn Bằng: “Họ Phùng là một con cáo già, xảo quyệt và tính toán, ngay cả anh em của mình cũng không tin tưởng, huống chi là chúng ta.”
“Chỉ là lợi dụng mà thôi.” Hoắc Dực Thâm bình tĩnh: “Dù có giấu sâu đến đâu thì đuôi cáo sớm muộn cũng lộ ra, chúng ta cùng xem diễn kịch là được.”
Lửa đã bén mồi, Phùng Côn Bằng vốn dĩ chẳng có mấy cơ hội theo dõi, trừ phi gã không sợ bị lửa bén lông mày.