Lời nói này vô cùng ngay thẳng, ngay cả Kiều Lão Tam nghe xong cũng sốt ruột.
Không sai, ông ta cũng đã từng khuyên đại ca như vậy, cơ hội nếu để vụt qua là mất ngay, ra tay phải thừa lúc còn sớm.
Nhưng tính của đại ca trời sinh đa nghi, đắn đo do dự, bị căn cứ Lặc Long thả bom khói mê hoặc, cho nên mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ấy, để cho bọn chúng phát triển an toàn.
Phùng Côn Bằng là người sĩ diện, Hoắc Dực Thâm nói thẳng khiến gã không có bậc thang đi xuống, nén cơn giận mà nói: “E là cậu Hoắc không biết, hôm nay bọn họ còn mang cả xe bọc thép ra, san bằng tất cả bốt canh gác cũng như chướng ngại vật trên đường, tường chắn của chúng ta.
Nếu không phải ở phía sau có chỗ dựa lớn, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể nào có được mấy vũ khí hạng nặng được.”
“Xe bọc thép?” Hoắc Dực Thâm hỏi lại: “Ai nhìn thấy?”
Kiều Lão Tam sợ đại ca mất mặt thật, vội vàng nói: “Có anh em phía dưới trở về từ cõi chết báo tin.”
“Theo tôi được biết, hệ thống quân cảnh quản lý nghiêm ngặt, cho nên không có khả năng có xe bọc thép chạy ra được, anh chắc chắn tên đó không phải sợ mất mật hay là bị cảm nắng nên xuất hiện ảo giác hay sao?”
Lời nói này khiến cho Kiều Lão Tam cũng không vui lắm: “Như cậu Hoắc nói, người của chúng ta đã đến hiện trường thăm dò, hiện trường bị phá hủy rất nghiêm trọng, không phải loại xe bình thường có thể tạo thành.”
Hoắc Dực Thâm cười cười, không nói gì.
Trong lòng Kiều Lão Tam không thoải mái, đại ca đã mang rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đã, không phải để anh ra vẻ treo ngược lên để đùa bỡn.
Ông ta nuốt sự không vui xuống bụng: “Cậu Hoắc này, không biết cậu có phương pháp nào tốt hơn hay không?”
“Vẫn như tôi nói lúc nãy, diệt cỏ tận gốc.” Hoắc Dực Thâm không chớp mắt: “Bây giờ là tận thế, xung đột chỉ có thể giải quyết triệt để thông qua võ thuật, nếu như có thể sử dụng tình cảm và hòa bình để giải quyết, thì thời thế còn hỗn loạn như bây giờ hay sao?”
Nói xong anh đứng lên: “Cảm ơn anh Phùng đã chiêu đãi, bọn tôi ăn no rồi. Nếu như mọi người có quyết định kỹ càng về việc này, lúc nào cũng có thể cho tôi biết, bọn tôi có thể hỗ trợ một phần sức lực.”
Trong lòng Phùng Côn Bằng đã nổi nóng, nhưng vẫn cố giữ lấy nụ cười trên mặt: “Đi thong thả, không tiễn.”
Chân trước vừa tiễn người đi khỏi, chân sau gã đã gạt hết bát đĩa thức ăn trên bàn xuống.
Đợi khi gã hơi tỉnh táo lại, Kiều Lão Tam mới mở miệng: “Đại ca, tên họ Hoắc kia mặc dù nói chuyện khó nghe, nhưng cũng không phải là vô lý, một núi không thể chứa hai hổ, vật tư qua đường thì cũng chỉ có lượng như vậy, chúng ta và căn cứ Lặc Long đã được định không thể nào cùng tồn tại được, hai nhà cùng tranh đoạt một miếng ăn, cuối cùng cũng đều trở nên gầy vì đói, huống hồ lòng tham của Lặc Long quá lớn. Vậy nên ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế hơn, chậm tay thì sẽ chịu thiệt thòi thôi.”
Phùng Côn Bằng sao không biết đạo lý này chứ, chỉ là không thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.
Nhưng chuyện nên tới sớm muộn cũng phải đối mặt, gã liên tục suy xét: “Mày phái người đi tìm hiểu tin tức, điều tra rõ ràng triệt để về căn cứ Lặc Long, tên họ Hoắc bên này cũng thế, không được lơ là nửa điểm.”
Phải liều chết đánh cược một lần, cơ hội chỉ có một, gã không thể thua được!
Bên này, sau khi Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh trở lại nơi ở, có thiết bị nghe lén nên không có cách nào nói chuyện phiếm, cho nên sau khi tiêu cơm lập tức tập luyện cùng nhau.
Tập luyện một lần kéo dài hơn hai giờ.
Sau khi thu dọn sạch sẽ nằm trên giường, Khương Ninh chủ động nói chuyện phiếm: “Anh thật sự không tin đằng sau căn cứ Lặc Long có chỗ dựa lớn à?”
“Chắc chắn không thể.” Hoắc Dực Thâm gối đầu: “Mà cho dù có thì thế nào chứ? Vượt lên trước một bước tiêu diệt bọn họ, người chống lưng kia còn có thể báo thù cho bọn họ hay sao?”
“Còn ngược lại nữa kìa, thời thế bây giờ chữ lợi đặt lên hàng đầu, người đều bị diệt sạch, ai còn thay người chết báo thù nữa, chẳng bằng nâng đỡ bên thắng cuộc kia, tối đa hóa lợi ích thu được.”
“Kia là chuyện của người khác, dù sao anh cũng không có dã tâm kia, chỉ muốn cùng em và Đậu Đậu trải qua cuộc sống an ổn.”
“Ai không muốn yên ổn sống, thì phải trả một cái giá thật lớn.”
“Trước cứ xem xét đã, bọn họ đã dám cầm nổ bom ở chỗ chúng ta, nếu như không dám cho nổ căn cứ Lặc Long, vậy nghĩa là nhìn đồ ăn dưới đĩa của người khác, nơi này cũng không phải là nơi an toàn thực sự, đến lúc đó anh đưa mọi người rời đi cũng được.”
Chuyện nên nói cũng đã nói xong, đã cho người nên nghe nghe được, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ nên hai người đi ngủ.
Hoắc Dực Thâm nhẹ nhàng ôm lấy Khương Ninh, mặc dù có máy nghe lén nên không thể làm được gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Áp sát thật gần, có thể nghe được tiếng tim đập, thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn không ngủ được.
Cuối cùng, cũng không biết là ai chủ động trước, trong bóng đêm… vờn nhau qua lại.