Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 387

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 387 -

Mấy ngày sau đó, Hoắc Dực Thâm không đi đâu hết, nếu không luyện tập cho chó thì là luyện tập cho em gái, sau đó là đối luyện với Khương Ninh.

Một ngày ba bữa có người đúng giờ mang đến.

Thật sự rất nhàm chán, ba người chơi đấu địa chủ, sợ chỉ số thông minh của Đậu Đậu không đủ nên cho chó và cô bé thành một nhóm.

Chỉ cần người của căn cứ không mời, ba người một chó không bước ra khỏi cửa nhà nửa bước.

Nếu là trước khi tận thế, sống thế này chắc đã phát điên rồi, nhưng hai năm thiên tai còn có thể cố gắng vượt qua thì không gì là không thể cả.

Trong tận thế mà có thể không ra khỏi cửa, mới thật sự là chiến thắng.

Cùng lúc đó, Thanh Cương và Lặc Long như đấu đá vô cùng ác liệt, Phùng Côn Bằng đa nghi sợ chết, không muốn trong đời mình xuất hiện một cuộc đánh cược nào, mà bên phía Lặc Long thì vô cùng ngang ngược ác độc, luôn tỏ ra hùng hùng hổ hổ dọa người.

Sống nghèo chuyển sang sung sướng thì dễ, nhưng giàu có sung sướng làm sao chuyển sang sống nghèo được.

Trước kia mỗi ngày đều nhận được mấy xe hàng lớn chở vật tư, ăn sung mặc sướng quá thoải mái, bây giờ hai bên ở trong thế dầu sôi lửa bỏng, mỗi ngày còn không thu được nửa xe hàng, đàn em trong tay đương nhiên sẽ căng thẳng rồi.

Ở đây toàn là mấy thứ liều mạng hay chém giết, lúc ra tay phóng khoáng thì chúng ta là anh em tốt, bây giờ sống túng thiếu qua ngày, đám xăm kín tay kia trở nên bất mãn.

Bọn họ không hiểu, tại sao không diệt luôn căn cứ Lặc Long kia, mà lại phải rút lui mãi thế này?

Mẹ nó, nếu không để căn cứ cho bọn họ quản lý đi!

Đám đàn em đã gấp, trong lòng Phùng Côn Bằng cũng nóng như lửa đốt.

Gã biết có người ca ngợi mới làm đại ca, không ai quan tâm đến thì chính là rác rưởi.

Còn như thế này nữa, đừng nói đám đàn em không tôn trọng gã, thậm chí còn có thể làm phản, hoặc là rời căn cứ.

Trận đánh này, không đánh được cũng phải đánh.

Cuối cùng, gã quyết định đánh.

Nghe lén nhiều ngày qua, tên họ Hoắc kia cũng không có hành động gì bất thường, trừ tiếng động buổi tối thật sự có hơi nhanh.

Không ngờ cơ thể anh to khỏe như vậy, nhưng chỉ có ba phút.

Phùng Côn Bằng có hơi thông cảm cho vẻ ngoài của anh, lại tiếc cho người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh anh.

Mà Hoắc Dực Thâm cũng rất lúng túng: “Nhất định phải làm vậy à?”

Khương Ninh hỏi ngược lại: “Vậy làm sao bây giờ?”

Cái này là do cô vất vả lắm mới tìm được video ba phút quý giá trong đám video kia.

Ngày nào hai người cũng ngủ chung một giường, không có chuyện gì xảy ra, Phùng Côn Bằng không nghi ngờ mới là lạ.

Anh đây đồng ý đóng phim, cho bên kia vui vẻ nghe lén hả?

Dù anh có đồng ý, Khương Ninh cũng không thể đồng ý được.

Cuối cùng Hoắc Dực Thâm cũng chấp nhận, nhưng sợ cô hiểu lầm, anh sờ sờ mũi giải thích: “Ừ thì, chắc chắn anh không nhanh như vậy.”

Khương Ninh hiểu ra cứng đờ cả người: “Ò.”

Nói như thể anh rất có kinh nghiệm vậy, rõ ràng đời trước anh không hề có bạn gái mà.

Trở về phòng, cô tìm video vừa định mở, không ngờ có người gõ cửa.

Cuối cùng Phùng Côn Bằng cũng không kiềm chế được.

Lấy rượu thịt ngon lành ra chiêu đãi, còn đặc biệt đãi chó một con gà quay.

“Cậu Hoắc, bọn tôi quyết định rồi, muốn liều mạng đánh một trận với căn cứ Lặc Long.”

Phùng Côn Bằng nói chuyện khiêm tốn: “Nhưng mọi người cũng biết đấy, đàn em của tôi thu đồ bảo kê thì còn ổn, nhưng mấy tên bên kia giỏi đánh nhau, trận đánh này vô cùng nguy hiểm, không biết cậu có đề nghị gì không?”

Hoắc Dực Thâm cũng không nói ngay, mà chỉ hỏi thật chi tiết số lượng người, vũ khí, vị trí này nọ của bên kia.

Căn cứ Lặc Long mới thành lập không lâu, về số lượng người không chiếm ưu thế, nhưng kẻ nào cũng rất độc ác và mạnh mẽ, mà vũ khí ở bên này nhiều hơn một chút, hơn nữa cũng khá quen thuộc với mọi thứ xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment