Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 388

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 388 -

Hoắc Dực Thâm cân nhắc nói: “Nếu đánh bình thường, sợ rằng đều sẽ không tốt cho hai bên, cho nên chỉ có thể dùng đầu.”

Phùng Côn Bằng vô cùng đồng ý, nếu thật sự đánh nhau chết hết, vậy chức chỉ huy căn cứ của gã còn ý nghĩa gì nữa? Nó hoàn toàn chỉ là cái danh hão mà thôi.

Khương Ninh đề nghị: “Bắt giặc phải bắt vua trước, bắn người phải bắn ngựa trước.”

Phùng Côn Bằng bác bỏ: “Tôi cũng từng suy nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng chỉ huy căn cứ của bên đó rất xảo quyệt, hoàn toàn không lộ mặt.”

Khương Ninh cười yếu ớt: “Nếu vậy anh thử hẹn tên đó ngồi xuống bàn bạc đi?”

Phùng Côn Bằng sợ run lên.

Khương Ninh giải thích: “Mấy ngày nay mọi người cũng không rảnh rỗi, cứ dây dưa mãi như vậy cũng không được chút lợi ích nào, đánh tiếp nữa thì hai bên đều thua cả, chỉ cần anh hẹn tên đó ra, chuyện gì cũng dễ bàn hơn rồi.”

Phùng Côn Bằng nghi ngờ: “Nhưng làm sao hẹn tên đó ra được?”

“Anh Phùng đừng quên, A Thâm nhà tôi trước kia làm nghề gì?” Khương Ninh cười tự tin: “Anh ấy thường xuyên qua lại với đám phần tử tội phạm cực kỳ hung ác, giỏi nhất là phục kích đó.

Nếu trong tay có một khẩu súng bắn tỉa, cách ba ngàn mét cũng không sao cả. Chỉ cần giết chết thủ lĩnh của bọn họ, đám đàn em không ra gì kia cũng không thể làm được chuyện gì lớn.”

Phùng Côn Bằng cũng vì xem trọng điểm này của Hoắc Dực Thâm nên mới chiêu đãi đồ ngon như thế này.

Nhưng gã vẫn lo lắng: “Tôi tin cậu Hoắc có thể giết chết mục tiêu, nhưng sau đó thì sao?”

Tên đó chết rồi, mình chắc chắn chạy không kịp, cũng sẽ bị người của tên đó bắn loạn.

Khương Ninh nhìn về phía chó đang gặm đùi gà: “Nó đã ăn một cái chân gà rồi, cũng không thể ăn chùa. Anh Phùng biết túi nổ tối hôm đó tại sao lại không ảnh hưởng đến chúng tôi không?”

Lời vừa dứt, chẳng khác nào hỏi một đằng nói một nẻo, Phùng Côn Bằng có hơi lúng túng, nhưng cũng vô cùng tò mò.

“Nó là chó cảnh sát được huấn luyện đặc biệt, chúng tôi dùng hai năm để huấn luyện được, đừng nói là ngửi được mùi thuốc súng, có để nó gánh đạn dược nổ lô cốt cũng không thành vấn đề.”

Chó bị nhắc tên không để ý gặm đùi gà nữa: “Gâu.” Không thành vấn đề!

Hoắc Dực Thâm tuyên bố phương án tác chiến: “Chỉ cần anh hẹn được đối phương tới đàm phán hòa bình để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, Cola sẽ mang gói thuốc nổ nấp ở nơi gần bọn họ, tôi sẽ giết chết người phụ trách của căn cứ Lặc Long trước, sau đó cho nổ pháo, đây là phương án ít bị thiệt hại nhất.

Chỉ cần giải quyết bọn họ, mọi người có thể chạy thẳng đến căn cứ của bọn họ, chiếm lấy khối thịt béo này.

Đây cũng chỉ là đề nghị của tôi, có làm hay không thì tự anh cân nhắc.”

Khương Ninh bổ sung: “Nếu các anh cảm thấy cách này không được, chúng tôi cũng không tổn hại gì, nhưng nếu cảm thấy có thể được, hơn nữa còn thành công, chúng tôi muốn được trả công.”

Vừa bắt đầu đã cò kè mặc cả, lần đầu tiên Phùng Côn Bằng thấy chuyện này, gã không vui nhưng cũng không lộ ra ngoài mặt, gương mặt vẫn nho nhã như bình thường: “Em dâu cứ nói, từ trước đến giờ căn cứ chúng ta thưởng phạt rõ ràng, chỉ cần có thể diệt được căn cứ Lặc Long, tuyệt đối sẽ thưởng lớn.”

Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi muốn một căn biệt thự, còn muốn trâu và dê.”

Điều này lại khiến Phùng Côn Bằng kinh ngạc, còn tưởng hai người này sẽ đòi hỏi nhiều lắm, ít nhất phải có một vị trí người phụ trách này nọ mới chịu.

“Chúng tôi không có hứng thú với quyền thế, chỉ muốn sống thoải mái vui vẻ, chuyện có thể giúp thì giúp, không có thì cũng đừng quan tâm đến chúng tôi, anh thấy thế nào?”

“Ha ha ha, không thành vấn đề.” Đúng là xem căn cứ như nhà của mình? Đi về tự ho, ha!

Chờ đến ngày diệt được căn cứ Lặc Long, cũng là lúc bọn họ phải chết!

Bình Luận (0)
Comment