Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 389

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 389 -

Chuyện được quyết định như vậy, Hoắc Dực Thâm trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Phùng Côn Bằng cho người đi hẹn đàm phát với căn cứ Lặc Long, Khương Ninh lại đòi thêm túi thuốc nổ và xăng.

“Em dâu, em muốn những thứ này làm gì?”

Trước sự giả ngu của gã, Khương Ninh nói chuyện rất thẳng thắn: “Không phải nói là luyện tập cho chó sao, lỡ như mang đi mà nửa đường mệt quá, hoặc mang đi chỗ khác thì sao?”

“Ấy, tôi lại quên mất chuyện này.” Phùng Côn Bằng lập tức sắp xếp, cũng không quên dặn dò: “Nhưng vật này quá nguy hiểm, lỡ như nó tha đi khắp căn cứ, bị tên ngu ngốc nào đó làm phát nổ, vậy thì nguy hiểm rồi.

Hay là thế này, lấy bùn đất để luyện tập trước, chờ khi làm nhiệm vụ thì dùng đồ thật?”

Khương Ninh cũng không có ý kiến: “Cũng được, nhưng anh đừng quên phải chuẩn bị súng bắn tỉa, cũng không thể để bọn tôi đã chịu làm mà còn phải chịu luôn cả vũ khí đúng chứ? Chưa kể chúng tôi cũng không có thứ đó.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ nghĩ cách.”

Ha, đúng là tên cáo già, đề phòng ghê thật.

Chạng vạng tối, Phùng Côn Bằng cầm ống nhòm trong tay, ở trên sân thượng của biệt thự quan sát Cola ngậm thuốc pháo thô nặng chạy nhanh, bò trườn, nhảy…

Chó hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của căn cứ, ngay cả Phùng Côn Bằng cũng vô cùng ngứa ngáy, con chó này được đó, gã muốn có nó!

Chắc hẳn căn cứ Lặc Long cũng bị tổn thất không ít nên đã đồng ý đàm phán, nhưng địa chỉ sẽ do bọn họ chọn.

Chuyện này khiến Phùng Côn Bằng rất khó chịu, nhưng nghĩ đến mục đích thật sự của mình không phải đàm phán, mà là tiêu diệt toàn bộ bọn họ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhưng môi trường xung quanh lại bất lợi với bọn họ, không thể chuẩn bị mai phục trước được.

Hoắc Dực Thâm nhìn đi nhìn lại địa hình: “Đã tìm được súng bắn tỉa chưa?”

Phải tốn chút công sức, nhờ vào đường dây đặc biệt mới có được.

Không phải là loại tốt nhất, tầm bắn chỉ có một ngàn tám trăm mét, với Hoắc Dực Thâm mà nói thì như vậy là được rồi.

Còn những người khác, anh không yêu cầu mai phục trước.

Chuyện cần nói thì nên nói với tất cả mọi người, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nếu lén lén lút lút sẽ khiến đối phương cảnh giác.

Cuối cùng, Phùng Côn Bằng đồng ý.

Việc đàm phán được tiến hành hai ngày sau đó, nhưng Hoắc Dực Thâm yêu cầu đến trước một ngày.

Căn cứ Lặc Long từng có một vụ có thành viên bị khai trừ, bọn họ cũng suy nghĩ giống hệt Hoắc Dực Thâm, nên phải có kế hoạch bố trí trước, phòng ngừa đối phương bao vây.

Thật ra thì sau nhiều ngày nghe lén, Phùng Côn Bằng cũng không quá tin tưởng Hoắc Dực Thâm, hôm nay anh muốn mang súng bắn tỉa, túi thuốc nổ và xăng đi trước, trong lòng gã không muốn.

Nhưng dù sao đợt hành động lần này, Hoắc Dực Thâm mới là người quan trọng nhất, nếu ngăn cản thì quá khó xem.

Gã nghĩ ra một ý: “Đậu Đậu còn nhỏ, đến lúc đó nếu đánh thật, tay chân bị chém bay đầy trời, không nên khiến trẻ nhỏ sợ hãi, hai người thấy sao?”

Ha, sợ hai người bọn họ có ý đồ khác chứ gì, nên muốn để Đậu Đậu làm con tin.

Nếu không đồng ý, đừng nói là bọn họ có thể rời khỏi căn cứ, ngay cả mạng cũng không còn.

Hoắc Dực Thâm dám đến, thì cũng đã đoán trước có ngày hôm nay: “Không thành vấn đề, nhưng Đậu Đậu nhát gan, trước khi tôi trở về, tôi không hy vọng bé sẽ rơi một cọng tóc nào.”

Phùng Côn Bằng lập tức khẳng định: “Yên tâm, Đậu Đậu đáng yêu như vậy, tôi nhất định sẽ cho người chăm sóc tốt cho cô bé, tuyệt đối không để cô bé rơi một cọng tóc.”

Ai cũng không ngu, cáo già xảo trá như vậy, cũng chỉ có chút may mắn mà thôi, nếu không dựa vào một kẻ mưu hèn kế bẩn như gã, có bao nhiêu người sẽ đồng ý bán mạng cho gã đây?

Trở về chỗ ở, Hoắc Dực Thâm nói thật: “Đậu Đậu, tối nay anh và chị phải ra ngoài một chuyến, phải đến ngày mai mới về được, em đợi ở đây có được không?”

Đậu Đậu không muốn tách ra: “Nhưng mà, em muốn đi với anh chị.”

“Anh chị có nhiệm vụ, dẫn em theo không tiện.” Hoắc Dực Thâm sờ đầu cô bé: “Đừng sợ, chờ anh chị trở về.”

Bình Luận (0)
Comment