Đậu Đậu không nỡ, nhưng vẫn đồng ý: “Anh, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Khương Ninh thu dọn đồ đạc, Hoắc Dực Thâm lấy cây súng lục hãm thanh đưa cho Đậu Đậu, ra hiệu cho cô bé lén giấu cho kỹ.
Đậu Đậu giấu rất kỹ, không ai có thể tìm ra được.
Chơi với cô bé một hồi, khoảng mười hai giờ đêm, hai người một chó định rời đi.
Chó cũng không nỡ để lại Đậu Đậu bèn vây quanh cọ cô bé một hồi.
Để lại đầy đủ thức ăn cho cô bé xong, Hoắc Dực Thâm lại dặn cô bé nhớ khóa trái cửa, lúc này mới xoay người rời đi.
Khương Ninh tìm được Kiều Lão Tam: “Anh Kiều, tính cách của tôi và A Thâm thế nào, mọi người cũng đã quá rõ ràng, bây giờ mọi người đều ngồi chung một thuyền, chúng tôi để Đậu Đậu ở lại, thành ý cũng quá rõ rồi nhỉ.
Nếu lúc chúng tôi trở về, phát hiện ra Đậu Đậu có bất trắc gì, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, mọi người chắc cũng hiểu rõ đúng chứ?”
Kiều Lão Tam thề thốt: “Nghe hai người nói kia, tôi sẽ xem Đậu Đậu như con gái ruột của mình, nếu ai dám đụng vào cô bé, tôi chặt đầu kẻ đó xuống cho mấy người ngồi.”
Hoắc Dực Thâm lái xe, lúc rời đi không quên ngẩng đầu nhìn về cửa sổ.
Trong căn phòng tối om không nhìn thấy gì, nhưng anh biết Đậu Đậu chắc chắn đang đứng bên cửa sổ.
Hít một hơi sâu rồi chạy xe rời đi.
Rời khỏi căn cứ Thanh Cương, chiếc Hummer biến mất trong bóng tối.
Chỗ đàm phán cách căn cứ ba mươi kilomet, ở giữa hai ngọn núi, một cao một thấp, tầm nhìn rộng rãi, nhìn thôi cũng biết mục đích của căn cứ Lặc Long cũng không tốt.
Nếu không đoán sai, bọn họ cũng muốn giết chết Phùng Côn Bằng, sau đó thâu tóm căn cứ Thanh Cương.
Cho nên, chắc chắn không thể thiếu ám sát.
Chuyện Hoắc Dực Thâm phải làm, chính là trước khi căn cứ Lặc Long mai phục, phải giết chết toàn bộ bọn họ.
Thời gian đàm phán là chín giờ ngày mai, rạng sáng anh chạy qua là được rồi.
Dựa vào sự xem thường của căn cứ Lặc Long với Phùng Côn Bằng, bọn họ chắc chắn sẽ không chuẩn bị đến mức này.
Đến nơi, tắt đèn xe.
Xuống xe, chờ ở trong bóng tối mười lăm phút, Hoắc Dực Thâm và chó đều chắc chắn không có người, Khương Ninh mới cất xe vào trong không gian.
Đi trong bóng tối đến căn cứ Lặc Long phải đi qua giao lộ, tìm chỗ ẩn nấp để tiện quan sát.
Có chó tuần tra, Khương Ninh dựa vào vai Hoắc Dực Thâm nghỉ ngơi.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cô bị đẩy nhẹ.
Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Có người đến.”
Xa xa, có đèn xe đang phát sáng.
Khương Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ mười phút sáng.
Cô dùng ống nhòm ban đêm để quan sát, không có cái đuôi nào đi theo.
Hoắc Dực Thâm và chó lập tức hành động, định đánh cho đối phương không kịp phản ứng.
Khương Ninh hoàn toàn bị xem nhẹ: “...” Cô không hề có cảm giác tồn tại nào sao?
Đối phương đi đến, cũng phải hành động sớm, thật sự không ngờ vừa đẩy cửa xe ra, đã bị khẩu súng lạnh lẽo dí vào sau ót.
Chết tiệt!
Gã tự hỏi căn cứ Lặc Long lợi hại như vậy, nhiệm vụ ám sát lần này thoải mái đơn giản, không ngờ vừa đi đã chết trước.
Trong nháy mắt, gã suy ngẫm về cuộc đời.
Đây chắc chắn là một sự sỉ nhục.
Khẩu súng bắn tỉa đeo sau lưng bị cướp đi một cách vô tình.
Người đàn ông giơ tay chậm rãi xoay người, lại thấy người lấy túi của mình là… Phụ nữ!
Có nhầm không vậy?
“Xem thường phụ nữ à?” Khương Ninh dùng súng đánh tới, lập tức trên trán gã xuất hiện vết máu.
Người đàn ông lập tức choáng váng xoay người, sau đó phát hiện người dí súng vào đầu mình là đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, vừa chạm mặt đã có thể phân rõ cao thấp, người này là dân chuyên nghiệp, hơn nữa bản lĩnh còn cao hơn cả mình.
Ngoài ra, còn có một con chó vô cùng hung dữ, lúc nào cũng có thể nhào đến xé nát người gã.
Ba chọi một, hoàn toàn không có phần thắng.
Khương Ninh đặt câu hỏi: “Anh muốn chết không, muốn chết không, hay là muốn chết không!”
Người đàn ông muốn khóc: “Chị gái à, còn lựa chọn nào khác không?”