Nghe xong câu hỏi của gã, Khương Ninh thoải mái nói: “Có, nói cho tôi biết kế hoạch của anh, sau khi nhiệm vụ kết thúc có thể giữ lại cho anh một mạng.”
Người đàn ông cuống quýt: “Hai người là người của căn cứ Thanh Cương?”
Không đâu, nếu căn cứ Thanh Cương có người thế này, cũng đâu có bết bát đến mức đó.
“Đúng, mà cũng không đúng.” Khương Ninh lên nòng đạn: “Còn muốn được sống không?”
Dĩ nhiên là muốn rồi, gã đâu có muốn chết, không còn căn cứ Lặc Long, đến những căn cứ khác lăn lộn không tốt hơn sao? Không cần phải lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Vì vậy, gã chẳng những nói ra tất cả, còn biết gì nói đấy, tiết lộ toàn bộ người và cách bố trí trong căn cứ Lặc Long, chỉ xin mấy người này có thể nương tay bỏ qua cho mình.
Khương Ninh giữ lời, quyết định giữ mạng gã lại đến ngày mai.
Để đề phòng, Hoắc Dực Thâm tìm một sơn động bí ẩn để giấu người, thuận tiện lột hết đồ của gã.
Người đàn ông sợ run lẩy bẩy: “Người anh em ơi, cho tôi giữ lại quần lót đi.”
Quần lót? Nằm mơ đẹp nhỉ.
Chẳng những lột hết đồ xong, còn trói gã lại, nhét vào miệng hai viên kẹo mạch nha, đảm bảo trong vòng hai mươi bốn giờ có cầm đại bác bắn cũng không tỉnh.
Người đàn ông giãy giụa, không ngờ con chó dữ kia chảy nước miếng trông rất đáng sợ, khiến gã sợ hãi nhanh chóng kẹp chặt chân.
Không lâu sau, thuốc phát huy tác dụng khiến gã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Dực Thâm cũng không quên chặn miệng gã lại.
Khương Ninh thu xe của người đàn ông vào không gian, sau đó nghe theo lời anh đến chỗ chồng đá ngay giao lộ, ám chỉ bên kia không có mai phục, tất cả chuẩn bị vào vị trí.
Hoắc Dực Thâm quả quyết đến gần căn cứ Lặc Long để mai phục, đầu tiên là để khoảng cách tầm bắn tốt, thứ hai sau khi bọn họ bị lộ ra, có lợi cho chó đến gần mà không bị phát hiện.
Thời gian còn sớm, Khương Ninh mở balo lớn của người đàn ông, vậy mà là súng bắn tỉa mới tinh.
Hoắc Dực Thâm lấy ra so sánh: “Đây là hàng tốt nhất đấy, tầm bắn có thể đạt đến ba ngàn mét, nhìn độ mài mòn này, chắc là chưa từng được sử dụng.”
Khương Ninh không khỏi than thở, đúng là mấy đứa dở hay có đồ tốt.
Mấy kẻ thế này, lại có súng tốt như vậy, đúng là có lợi cho Hoắc Dực Thâm.
Chẳng mấy chốc mà trời sáng, Khương Ninh cầm một cái bánh bao mùi vị vô cùng nhạt nhẽo ra lấp bụng, sau đó thì ẩn nấp.
Mặt trời dần dần lên cao, sắp đến chín giờ, người của căn cứ Thanh Cương mới chậm rãi xuất hiện.
Ba chiếc việt dã, một chiếc xe tải, tổng cộng có năm sáu chục người, ai cũng mang theo vũ khí.
Mấy chiếc việt dã che rèm, Khương Ninh dùng ống nhòm cẩn thận quan sát, không đoán ra được Phùng Côn Bằng đang ở trong chiếc xe nào.
Tên khốn kiếp này, thật sự rất biết cách bảo vệ mạng mình.
Chín giờ đã đến, nhưng người của căn cứ Lặc Long mãi không xuất hiện, rõ ràng là muốn hạ bệ Phùng Côn Bằng.
Đợi mười mấy phút, Khương Ninh dùng ống nhòm phát hiện, xa xa có xe hơi xuất hiện.
Hai chiếc việt dã, hai chiếc xe tải, trên xe đều là người.
Số lượng người đàm phán cũng đã được thỏa thuận trước, nhưng Khương Ninh ở trên cao nhìn thấy, rõ ràng phát hiện căn cứ Lặc Long dẫn đến rất nhiều người.
Rất rõ ràng, hôm nay bọn họ định trở mặt, muốn mượn việc đàm phán để giết sạch người của căn cứ Thanh Cương.
Sợ chất lượng của Phùng Côn Bằng không tốt, Khương Ninh lấy ra túi thuốc nổ tự chế và đạn đốt dầu của Hoắc Dực Thâm: “Hay là, hay là để em đi nhé.”
Cô thật sự lo lắng cho chó, nếu mình gặp nguy hiểm còn có thể trốn vào không gian.
Hoắc Dực Thâm cân nhắc: “A Ninh, cho dù là hình thể, khứu giác hay sự nhạy bén, Cola thích hợp hơn chúng ta, nếu như em đi một mình, một khi bị phát hiện kế hoạch này xem như thua trắng.”
Chó cắn chặt túi thuốc nổ không chịu nhả.