Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 392

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 392 -

Nhớ đến Đậu Đậu còn ở trong căn cứ Thanh Cương, Khương Ninh chỉ đành đồng ý.

Hoắc Dực Thâm cột chặt hai túi thuốc nổ, sờ đầu chó: “Đừng cậy mạnh, nếu bị phát hiện phải lập tức rút lui.”

Ánh mắt chó kiên định, nhìn hai người chằm chằm.

Khương Ninh đỏ mắt, không ngừng xoa đầu nó: “Phải nhớ, cho dù là thế nào, mạng của mình vẫn quan trọng nhất.”

Tuyệt đối không được ngu ngốc như lúc trước, không đáng.

Lúc này, xe của căn cứ Lặc Long lái đến, theo thứ tự ngừng ở nơi cách đối phương năm mươi mét.

Đám lâu la tay cầm vũ khí nhảy xuống xe tải, tàn bạo và hung hãn đứng ở bên cạnh.

Ông trùm của hai bên đều muốn có mặt mũi, không ai bước xuống xe.

Xe của căn cứ Lặc Long đậu nghiêng, vừa nhìn thấy kiểu đậu xe không ngay ngắn này, trong mắt người trong nghề lại thể hiện hàm ý gì đó.

Hai chiếc xe tải đậu thành hình chữ “Bát”, kẹp chiếc xe việt dã ở giữa.

Dừng xe kiểu này, lúc đánh nhau vừa hay có thể dùng xe làm chỗ nấp, cũng có thể để lập tức lên xe chạy trốn, xe tải quay đầu vừa nhanh vừa tiện.

Hơn nữa, kiểu đậu xe này vô cùng quen thuộc với Hoắc Dực Thâm, bình dầu của xe tải lớn lúc nào cũng có thể xuất hiện trong mắt anh.

Nhưng phía sau còn có người cầm súng tuần tra, hơn nữa còn có bốn người.

Hoắc Dực Thâm chỉ đường cho chó, từ bên cạnh vòng trở về, để túi thuốc nổ ở dưới đáy bình xăng của xe tải.

Sợ bị người ta phát hiện, anh dựa vào tài thiện xạ của mình, để chó đem túi thuốc nổ vào sâu bên trong…

Khương Ninh không hiểu tiếng chó: “...”

Sau hai năm huấn luyện, bây giờ chó vô cùng thông minh, có thể hiểu được từng lời của huấn luyện viên.

Nó được mặc áo chống đạn xong, dứt khoát tha túi thuốc nổ không thèm quay đầu lại.

Khương Ninh không thấy, trong đôi mắt chó có lóe lên sự sợ hãi, nhưng không chút chần chừ.

Không muốn con sen bị nổ thêm lần nào nữa, cho nên nó phải đi nổ đám kia.

Khoảng cách chừng năm trăm mét, đối với Khương Ninh mà nói là đã khá xa, cô cầm ống nhòm trong tay không hề rời mắt khỏi bóng dáng của nó.

Hoắc Dực Thâm đúng là rất chuyên nghiệp, chó không phát ra bất kỳ tiếng động nào, lặng lẽ đến gần chỗ đàm phán.

Có lẽ, hai bên cũng muốn chừa chút thời gian cho tay súng bắn tỉa của mình tìm điểm ngắm bắn tốt, không ai xuống xe nói chuyện trước.

Sau khi kiên trì được mười mấy phút, cuối cùng vẫn là người của căn cứ Lặc Long đi đầu tiên đến xe của căn cứ Thanh Cương.

Không nghe được đối phương đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra sắc mặt của Dương Lão Ngũ đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, dường như đang trách cứ bên kia đến trễ đùa giỡn người khác.

Để cứu vớt mặt mũi, bên kia nên xuống xe trước nói xin lỗi để thể hiện thành ý.

Chó đi thẳng về phía trước, có hơi rón rén, lúc ở trên núi khó che giấu, chỉ đành bò trườn tiến về phía trước.

Ngậm túi thuốc nổ mười mấy cân, trên người còn mặc thêm áo chống đạn, còn ở ngoài ánh nắng mặt trời nhiệt độ đến sáu mươi độ, đối với loài chó chỉ có đầu lưỡi mới có thể tản nhiệt mà nói, chuyện này vô cùng tàn khốc.

Nửa đường, chắc có phát ra âm thanh nhỏ gì đó, khiến đám tuần tra xăm kín tay cảnh giác.

Bọn họ quan sát cẩn thận, thậm chí còn cầm ống nhòm…

Chó nằm dài trên đất, ngay cả hô hấp cũng không dám buông lỏng.

Chờ đến lúc bọn họ buông lỏng, nó mới tiến về phía trước lần nữa.

Đi quanh co một hồi, cuối cùng cũng đến bên chân núi, cách xe tải chỉ khoảng mấy mét.

Lúc này, tên tuần tra xăm kín tay mắc tiểu, vội vàng đến bụi cỏ xả nước.

Chó đang bò trườn trong bụi cỏ, trên người mang túi thuốc nổ, bị nước tiểu bắn lên khắp người: “...”

Mắt chó bốc ra *Tam Vị Chân Hỏa hừng hực, tên kia… Phải diệt cả nhà gã!

*Tam Vị Chân Hỏa: lửa của Hồng Hài Nhi, rất nóng.

Bình Luận (0)
Comment