Cáu thì cáu thật, nhưng chó con vẫn phải kìm nén cơn điên của mình, mặc cho gã làm loạn.
Sau khi đi vệ sinh xong, đám xăm trổ rùng mình khoái chí, vui vẻ rời đi.
Chó con tiếp tục ẩn náu, khi chắc chắn rằng tầm nhìn của lính canh đã ở nơi khác, nhân cơ hội đó, nó chui vào gầm xe chở hàng, tiếp tục nằm sấp xuống để đi, nó đặt túi thuốc nổ nằm nghiêng thùng xăng theo lời dặn của huấn luyện viên.
Hoàn hảo!
Nó không lùi lại ngay mà đứng lại quan sát thêm vài lần, xác định không có sai sót gì rồi mới chạy đi.
Hoàn thành nhiệm vụ cũng chưa được nghỉ ngơi, phải nấp trong bụi cỏ và tìm một cái hố đất để trốn.
Hoắc Dực Thâm cầm súng bắn tỉa lên để ngắm bắn, anh không ngừng cảm thán sau khi trải qua vô số sóng gió, Cola là giỏi nhất!
Sau khi lôi kéo, căn cứ Lặc Long cũng đồng ý nhượng bộ, bỗng có một người đàn ông có dáng người cao lớn bước ra từ trong chiếc xe địa hình.
Do vị trí nên Khương Ninh chỉ thấy người đó đội mũ bảo hiểm, mặc áo chống đạn, không thể chắc chắn rằng liệu người đó có phải người phụ trách của căn cứ Lặc Long hay không.
Nhưng nhìn phản ứng của Dương Lão Ngũ thì gần như là đúng.
Cùng lúc đó, cửa xe địa hình ở căn cứ Thanh Cương cũng được mở ra, cũng là một người mặc áo chống đạn, đội… Mũ của Hứa Văn Cường.
Bỗng ánh mắt Khương Ninh thắt chặt lại, cô thầm mắng Phùng Côn Bằng là đồ nhát cáy!
Nhưng gã không lộ diện, người đến là Kiều Lão Tam.
Phùng Côn Bằng cao hơn Kiều Lão Tam, lộ rõ sơ hở rồi.
Đúng như dự đoán, dù Kiều Lão Tam cúi thấp đầu nhưng đối phương nhanh chóng phát hiện ra điểm đáng ngờ, trực tiếp lấy vũ khí ra…
Nói thì chậm nhưng làm thì rất nhanh, Hoắc Dực Thâm đã nhắm trúng và bóp cò.
Mũ bảo hiểm có thể chống đạn của súng ngắn hoặc mảnh đạn, nhưng không thể chống được đạn của súng bắn tỉa, huống chi Hoắc Dực Thâm là chuyên gia hoàn hảo trong ngành này.
Sau khi bắn phát đầu tiên, anh nhanh chóng ngắm bắn và bắn phát thứ hai mà không hề do dự.
Tiếng động vang ầm trời trong nháy mắt.
Túi thuốc nổ làm nổ quả bom nhiên liệu, sức nổ mạnh khiến cả chiếc xe chở hàng lớn nổ tan tành, và thùng xăng cũng bị nổ tung…
Một phát súng dẫn đến ba vụ nổ.
Xăng phun ra như mưa sao băng, văng ra khắp nơi, ngọn lửa lớn cháy hừng hực, ngay cả chiếc xe địa hình bên cạnh cũng bị nổ và lật.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm biến mất trong ngọn lửa đang cháy rực.
Đám tay sai ở căn cứ Lặc Long tập trung lại gần chiếc xe chở hàng lớn.
Khi xảy ra vụ nổ, người thì bị nổ bay, người thì bị chất lỏng của xăng đang cháy văng trúng, bọn họ nhanh chóng rơi vào biển lửa đang cháy rực.
Mà có một tên tay sai may mắn tránh được, nhưng lại bị trúng đạn từ hướng đối diện, gây ra cơn hỗn loạn trong chớp mắt, tiếng kêu ai oán vang lên.
Cách căn cứ Thanh Cương hơn năm mươi mét, chỉ huy căn cứ của đối phương ngã xuống, tất cả đều vội vã rút lui.
Có những đốm lửa bay về phía họ nhưng không đáng kể, Kiều Lão Tam nắm lấy thời cơ để phản kích: “Mau lên, xử sạch đám đần độn đó đi, đánh bọc sườn sào huyệt của bọn chúng.”
Đây không còn là chiến đấu nữa, mà là nghiền nát lẫn nhau, đặc biệt là trong ngọn lửa dữ dội, một chiếc xe địa hình khác của căn cứ Lặc Long cũng nổ tung theo, gây ra thương vong càng lớn hơn.
Kiều Lão Tam ra lệnh không ai được sống sót.
Trò chơi nghiền ép một chiều nhanh chóng kết thúc, anh nhanh chóng đưa người lên căn cứ Lặc Long.
Thật ra Kiều Lão Tam vô cùng bất mãn với sự sắp xếp của Phùng Côn Bằng, đại ca thì ăn lời hưởng lợi, hứng đạn ăn bom thì lại bắt ông ta chịu thay, nhưng ông ta còn có thể làm gì được?
May mà người họ Hoắc đáng tin cậy, chiến thắng trận này quá tuyệt vời!
Cả đội rời đi gần hết, chỉ còn ngọn lửa lớn đang cháy trong khe núi và một mùi cực kì khó chịu.
Trong bụi cỏ vang lên tiếng sột soạt, chó con lao ra nhào lên người Khương Ninh một cách vui vẻ.
Khương Ninh bịt mũi rồi vội vã lùi ra sau: “Mùi gì thế?”
Trái tim của chó con đóng băng ngay lập tức và trong mắt nó tràn ngập sự oan ức.
Sen không yêu nó nữa rồi.
Mùi này quá quen, Khương Ninh nhanh chóng hiểu được sự hy sinh của nó.
Thế là cô vội đưa nó vào không gian để cọ rửa.