Hoắc Dực Thâm vuốt ve đầu cô bé, đừng sợ.
“Cậu Hoắc tới rồi à, tới đây nào.” Kiều Lão Tam cười ha hả, nhiệt tình nói: “Để tôi giới thiệu thành viên quan trọng của căn cứ cho mọi người, đây là Nhị đương gia…”
Những người quan trọng đều tới đủ cả, ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Dực Thâm có sự khác biệt, có người dò xét, có người khinh bỉ, có người ghen ghét, cũng có người thưởng thức.
Còn về Khương Ninh, ánh mắt bọn họ nhìn cô phong phú hơn.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, mạnh mẽ, còn lộ ra một chút sự hoang dại.
Có lẽ bọn họ đã hoàn toàn biến thành súc sinh, hoặc là đã chán ngấy với những người phụ nữ bị căn cứ nuôi nhốt, khi nhìn Khương Ninh, trong người bọn họ không khỏi dâng trào nhiệt huyết, sinh ra ham muốn thuần hóa cô.
Đống lửa trong sân chập chờn, điện kéo tạm thời mờ mờ, rất thích hợp để che giấu cảm xúc trong mắt Hoắc Dực Thâm.
Có điều bọn họ nghĩ thì nghĩ, nhưng trong tình huống chưa hiểu rõ mọi chuyện, không ai dám tùy tiện trêu chọc người đàn ông một mình xử lý căn cứ Lặc Long.
Giới thiệu một vòng xong, Hoắc Dực Thâm hỏi: “Anh Phùng đâu rồi?”
Kiều Lão Tam nói đầy ẩn ý: “Buổi chiều vận động quá nhiều, chắc là lát nữa mới tới.”
Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, thời gian cũng đã hòm hòm, Hoắc Dực Thâm xoa xoa đầu Đậu Đậu, nói: “Em đi chơi đi, đừng đi xa.”
Đậu Đậu không muốn đi, nhưng chó con rất phấn khích, thế là cả hai cùng đi chơi.
Một màn tìm đường sống trong cái chết, khắc phục khó khăn khiến các anh em trong căn cứ đều lau mắt mà nhìn Hoắc Dực Thâm, việc này khiến mấy ông lớn cực kỳ chướng mắt. Có tên nhóc thối này ở đây, sau này ai còn cần người đứng đầu tổ chức là bọn họ nữa?
Trong đó có người ra chủ ý, liếc mắt ẩn ý nhìn người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp bên cạnh.
Cô ta ngầm hiểu ý, lắc mông đi tới trước mặt Hoắc Dực Thâm, vừa đưa tay ra muốn chạm vào người anh, ai ngờ Hoắc Dực Thâm đã cảnh giác từ trước, lùi về sau một bước.
“Anh Hoắc, em tên là Tiểu Mạn, làm quen một chút mà thôi, anh đừng căng thẳng như vậy.”
Giọng nói lẳng lơ, thân thể quyến rũ lần nữa lại gần.
Mấy ông chủ bên trên âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, thủ đoạn quyến rũ đàn ông của người phụ nữ Tiểu Mạn này rất tuyệt vời, chỉ cần vài phút là có thể nắm được tên nhóc họ Hoắc miệng còn hôi sữa này thôi.
Không phải anh tài giỏi lắm sao? Vậy tối nay cho anh xấu mặt một chút đi!
Khương Ninh nhìn hết mọi việc, ở tận thế này, phụ nữ có thể ở trong căn cứ như cá gặp nước, hoặc là có năng lực hơn đàn ông gấp mấy lần, hoặc là lợi dụng điều kiện tự nhiên của bản thân để đi lên.
Cơ thể cô gái Tiểu Mạn này quyến rũ, ăn mặc cũng khác với những người khác, xem ra đối tượng phục vụ không phải đám xăm trổ bình thường, mà là lăn lộn với mấy người ở bên trên.
Tận thế tàn khốc, cách sống của mỗi người cũng khác nhau, người khác không đáng trách, nhưng cô ta tự xem bản thân như con dao trong tay người khác, đâm về phía cô và Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh không có khả năng chỉ ngồi nhìn mà không làm gì cả.
Đám chó chết này, năng lực làm việc lớn thì không có dù chỉ một chút, chỉ biết đấu đá lẫn nhau.
Khương Ninh không thể nhẫn nhịn, cô nắm lấy tóc cô gái kia kéo ra, từng cái tát vung tới.
“A!!!”
Cô gái kêu lên thảm thiết, bị quăng xuống đất vô cùng nhếch nhác, bị đánh tới miệng và mũi đều chảy máu.
Ông lớn chỉ huy chuyện này đứng dậy, không ngừng chỉ trích Khương Ninh: “Này, cô làm cái gì đấy?”
“Căn cứ nhiều đàn ông như vậy không thỏa mãn được cô à?” Khương Ninh không nhìn gã ta mà nhìn người phụ nữ đang nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Quyến rũ ai không được lại đòi giành đàn ông với tôi. Còn dám hành động trước mặt tôi, thật sự coi tôi chết rồi hả?
Lần sau cô muốn làm gì cũng phải dùng đầu óc một chút, ngay cả phụ nữ anh Phùng tặng anh ấy cũng không cần mà lại muốn đồ rác rưởi như cô sao? Cút!