Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 397

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 397 -

Người phụ nữ không phục, nghĩ thầm trong căn cứ không có người đàn ông nào mà cô ta không tán đổ, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Khương Ninh, trong lòng không khỏi run rẩy.

Cô ta thấy được sát ý từ trong mắt đối phương… Đây là đôi mắt của kẻ đã từng giết người!

Nửa mặt của cô ta bị đánh sưng phù, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh mặn.

Không ngờ Khương Ninh sẽ đứng ra, mấy người đàn ông còn bị mắng mỏ sau lưng, nhất thời đều mất mặt.

Kiều Lão Tam vội vàng đứng ra giảng hòa, giả vờ cả giận nói: “Đồ mắt mù, còn không mau cút đi!”

Người phụ nữ che mặt, chật vật rời đi.

Kiều Lão Tam vội vàng xin lỗi: “Em dâu, thật ngại quá, đừng chấp nhặt với loại phụ nữ này! Cô ta không biết cậu Hoắc đã có chủ.”

“Nếu tôi thật sự muốn so đo, cô ta còn có cơ hội rời đi sao?” Khương Ninh nhìn về phía mấy người đàn ông, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi là người có tính tình không tốt, lại còn thích ghen, về sau ai mà nhét người phụ nữ dơ bẩn nào cho người đàn ông của tôi là tôi sẽ trở mặt đấy.”

“Lúc đó, bản lĩnh của tôi cũng không kém anh ấy. Hy vọng cả đời này các người cũng không có cơ hội được thấy!”

“Ha... A ha ha...”

Mấy người tức muốn chết, rồi lại không nhịn được mà nhếch khóe miệng cười ha ha.

Điên cuồng đó, đủ càn rỡ đó!

Ông trùm cực kỳ không thích có người nổi bật hơn gã, ngược lại bọn họ muốn nhìn xem hai người không biết điều này có thể sống tới khi nào.

Khương Ninh không nhìn thấy sự tính kế trong mắt bọn họ. Cứ chờ đấy mà xem, ai sống lâu hơn ai thật đúng là khó nói.

...

Hai người nói ra ngoài chơi nhưng đã bị thức ăn hấp dẫn.

Một người một chó đi tới bên đống lửa, nhìn chằm chằm vào món dê nướng nguyên con, mùi thơm ngát xông vào mũi, khiến họ không ngừng nuốt nước miếng.

Biết cô bé do ai đưa đến, đầu bếp mập mạp cắt miếng thịt cho cô: “Bạn nhỏ, cháu ăn đi!”

Đậu Đậu nhận lấy, nói: “Cảm ơn chú!”

Cô cầm thịt nướng, đi tới trước sạp thịt bò nấu đỏ.

Bà bác kho thịt bị bắt tới làm tạp dịch, nhìn cô gái nhỏ lanh lợi đáng yêu, không khỏi nghĩ đến cháu gái đã bị lạnh chết của mình, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Đậu Đậu càng đến gần, nhẹ nhàng cắn thịt nướng, hỏi: “Bà ơi, bà làm sao vậy?”

“Không sao.” Bà ấy lật thịt bò trong nồi, dùng ống tay áo lau mắt, nói: “Bà sặc hơi nóng thôi.”

“Bà ơi, bà ăn thịt không?” Đậu Đậu đưa thịt nướng qua, nói: “Cho bà này!”

Cháu gái nhà bà ấy cũng đáng yêu như vậy, có món gì ngon đều gọi bà: “Bà ăn đi!”

Cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại một bà lão như bà ấy.

Nhìn Đậu Đậu trắng nõn, bà ấy không kiềm chế được nước mắt, quay mặt đi lau nước mắt, từ chối: “Bà không ăn đâu, cháu ăn đi!”

Mắt chó sáng quắc phóng ra bốn phía, cắn ống quần Đậu Đậu rồi kéo đi.

Đậu Đậu vẫy tay với bà: “Bà ơi, cháu đi đây!”

Bà ấy hít sâu, bình phục tâm trạng và tiếp tục kho thịt bò.

Thấy có người đang pha chế rượu, Đậu Đậu tò mò chạy tới: “Chú, các chú đang làm gì vậy?”

Mấy người đàn ông xăm trổ đang điều chế rượu, không ngừng đổ rượu đỏ, rượu trắng, bia, Sprite vào trong thùng gỗ.

Thật ra bọn họ thích uống rượu trắng, nhưng ai bảo chỉ huy căn cứ là một gã biết thưởng thức, thích uống cocktail, cũng yêu cầu hôm nay phải đủ rượu.

May mắn là căn cứ Lặc Long đã cống nộp không ít rượu, nếu không thì sao bọn họ có thể mở rộng bụng mà uống đây.

Sự thật là bọn họ không biết pha chế rượu, chỉ đổ các loại rượu vào bên trong là được, trước kia cũng vậy và chỉ huy căn cứ chưa từng ghét nó. Mỗi lần uống, gã đều rất say mê, thậm chí còn thích phát biểu bình luận về rượu.

Nhìn thấy cô bé dễ thương ăn mặc xinh đẹp, trong nháy mắt mấy tên xăm trổ nổi lên tâm tư xấu xa, vội vàng vẫy tay, nói: “Em gái nhỏ, đến đây, đến chỗ anh đi!”

Bình Luận (0)
Comment