Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 398

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 398 -

Khuôn mặt ngây thơ đơn thuần lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cô bé vẫn đi tới: “Chú!”

“Muốn uống không?”

Đậu Đậu lắc đầu: “Anh của cháu không cho uống rượu.”

“Uống đi! Đêm nay tất cả mọi người có thể uống rượu.” Tên xăm trổ lấy một chén, rót rượu cho cô bé: “Nào, các anh mời em uống!”

Những tên khác còn tệ hơn, rót thẳng một chén rượu trắng, đặt trước mặt chó con: “Nào nào, kính rượu chú chó anh hùng đã khiêng bao thuốc nổ của chúng ta!”

Nhìn thấy nhiều người khen tặng mình như vậy, chó con thật đúng là có chút lâng lâng, cùng nâng rượu trắng.

Cay, cay quá, giống như lửa thiêu vậy.

Trong nháy mắt, Cola hoài nghi cái mạng chó của mình. Nó há miệng không ngừng hà hơi, dùng móng vuốt gãi mũi, thậm chí còn ngã ra trông thật buồn cười.

Ánh mắt của đám xăm trổ dán vào nó, bọn họ nhao nhao cười ha hả.

Đậu Đậu đột nhiên tức giận, ném chén rượu, nói: “Các chú đều xấu xa, cháu không chơi với các chú. Cola, chúng ta đi!”

Chó con bị trêu tức, hung hăng nhe răng với đám xăm trổ nhưng chỉ nhận lại sự châm biếm hơn nữa từ bọn họ.

Đến tám giờ, Phùng Côn Bằng mãi mới chịu ra, mặc một bộ quần áo thường ngày đắt tiền, đánh tóc sáng bóng dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng.

Gã lên sân khấu phát biểu, thao thao bất tuyệt nửa tiếng còn chưa xong, nói căn cứ Lặc Long đã chèn ép ác độc như thế nào, căn cứ Thanh Cương đã anh dũng phản kháng và tiêu diệt ổ địch dưới sự dẫn dắt của gã ra sao, rồi thu được bao nhiêu...

Nhưng tuyệt nhiên không có một câu nhắc tới Hoắc Dực Thâm. Rõ ràng là lòng lang dạ sói!

Ông trùm nói trên sân khấu, bên dưới lục tục mang thức ăn lên.

Bữa này ngon đây, ước chừng có mười hai món ăn, gồm thịt khô, cua, vẹm xanh, mực, rau xanh,...

Thịt bò kho và dê nướng là món chính, khi nào ông trùm ngồi xuống mới được mang lên, còn những món khác có thể được ăn ngon lành.

Những bàn khác lục tục động đũa, còn Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh được sắp xếp đến bàn đầu tiên, tất cả mọi người đều chờ Phùng Côn Bằng vào bàn.

Nói hơn bốn mươi phút, sau khi giành được vô số tiếng vỗ tay, cuối cùng Phùng Côn Bằng mới chịu xuống.

“Nào nào nào, tất cả mọi người là người một nhà, không cần khách khí, ăn ngon uống ngon.”

Gã vừa ngồi xuống, thịt bò kho, dê nướng được đem lên. Các cô gái mặc đồ mát mẻ cũng tới rót rượu.

Phùng Côn Bằng nâng chén: “Nào, căn cứ Thanh Cương có ngày hôm nay, không thể không kể đến các anh em ủng hộ, nhất là em Hoắc. Tôi kính rượu các cậu!”

Những người đàn ông khác đều khen ngợi Hoắc Dực Thâm.

Khương Ninh thấy buồn cười, trên sân khấu không thấy ai khen câu nào mà bây giờ lại cam lòng nói lời kính trọng?

Phùng Côn Bằng uống một hơi cạn sạch, ánh mắt đa mưu túc trí xuyên qua ly rượu, nhìn về phía Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh.

Thấy Khương Ninh uống hết rượu, khóe miệng gã nhếch lên một nụ cười khó phát hiện.

Nam thì lạnh lùng có bản lĩnh, nữ lại hiên ngang hoang dại, còn có Đậu Đậu ngây thơ đáng yêu.

Gã rất thích, cho dù là ai cũng đều luyến tiếc không nỡ xuống tay giết, nên trước tiên sẽ nhốt bọn họ lại, chờ chơi chán rồi làm thịt cũng không muộn.

Còn con chó kia, chủ của nó đã thuộc về gã thì tự nhiên nó cũng là của gã.

Hoắc Dực Thâm không quen uống cocktail, mới uống được nửa ngụm đã bị sặc, nghiêng người khom lưng ho khan...

Khương Ninh đứng dậy vỗ lưng giúp anh: “Anh không biết uống thì uống ít một chút! Anh như vậy sẽ làm cho đám người họ Phùng chê cười đấy.”

Trong nháy mắt, Khương Ninh khom lưng chặn tầm mắt của bọn họ. Cô thu rượu trong chén vào không gian, thay thế bằng thứ đã sớm được chuẩn bị.

Cô cũng không uống, nhìn như rượu đang vào trong miệng, nhưng thực ra toàn bộ đã bị đổ vào không gian.

“Nào nào, mọi người nhấc đũa lên, nếm thử thịt dê nướng và thịt bò kho đi! Tất cả đều tươi mới.”

Mấy người đàn ông bắt đầu nịnh hót: “Anh cả, hai năm nay chúng ta chưa từng được ăn thịt bò và thịt dê tươi, nếu không theo anh thì ai có thể ăn được.”

“Căn cứ của chúng ta về sau sẽ càng ngày càng giàu, rượu, thịt, phụ nữ, không thiếu gì cả, ha ha ha...”

Đậu Đậu sờ sờ bụng: “Anh, em ăn no rồi.”

Hoắc Dực Thâm lên tiếng: “Đi chơi với Cola đi! Nhớ đừng chạy lung tung!”

“Dạ.” Đậu Đậu sôi nổi, vui vẻ rời bàn với chó con.

Trong thời buổi thiên tai tận thế mà cô bé còn có thể ngây thơ như thế, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt tà ác và ghen tị dưới ánh đèn mờ nhạt.

Một người một chó không chạy xa lắm, chơi trò chơi ở cạnh cửa sân thể dục.

Tiệc tối vô cùng náo nhiệt, rượu và thức ăn đầy đủ, Phùng Côn Bằng đứng dậy cho mọi người ăn uống no nê.

Mấy tên xăm trổ như ác quỷ ra khỏi lồng, không ngừng nhét rượu thịt vào miệng, tay ôm phụ nữ giở trò đồi bại.

Khương Ninh ăn mấy khối thịt dê nướng, đột nhiên lắc lắc đầu: “Hình như rượu này hơi nặng đúng không, sao em lại thấy choáng váng nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment