Rời khỏi căn cứ Thanh Cương, ba người một chó lại không biết phải làm gì.
Không thể về tầng mười tám được, chỗ ở mới cũng chưa tìm xong, chỉ đành lang thang trong đêm.
Sau một đêm này, mọi người đều vô cùng mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Khương Ninh bảo Hoắc Dực Thâm lái đến một nơi yên tĩnh không người, cô nhân lúc Đậu Đậu chưa xuống xe, lấy ra một cái nhà xe giá trăm triệu đồng.
Nhà xe vừa lớn vừa xa hoa, quan trọng là có hai phòng ngủ một phòng khách, mặc dù không gian bên trong không thể so được với một căn nhà, nhưng đây là dòng cao cấp nhất trong tất cả các nhà xe.
Khuyết điểm duy nhất là không có chìa khóa xe nên không thể chạy đi được, nhưng Khương Ninh cũng không tham lam gì, không chỉ có thể dừng chân mà còn tiết kiệm được dầu.
Cô sợ khiến người ta chú ý, còn kéo rèm lên để che lại.
Đừng thấy tối nay náo nhiệt, thật ra còn chưa ăn được gì, Khương Ninh lấy ra thức ăn nóng hổi, gọi hai đứa nhỏ đến phòng ăn ăn cơm.
Lần này có thể trốn thoát như vậy, công lao của hai đứa nhỏ này rất lớn, nên thưởng thêm cho hai cái đùi gà thơm ngát.
Đậu Đậu ăn đùi gà, đột nhiên hỏi: “Chị ơi, những người bạn nhỏ kia phải làm sao đây?”
Tuổi của những người bạn kia cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.
Khương Ninh an ủi: “Đừng lo lắng, chú cảnh sát đến, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho những người bạn đó.”
Bao gồm những người phụ nữ có thai và những người phụ nữ khác, chắc chắn nhóm cục trưởng Lăng sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Chắc hẳn, có vài người sẽ thật sự vui mừng vì thoát khỏi địa ngục kia, nhưng có vài người cũng chưa chắc, mà những chuyện này không liên quan gì đến cô.
Trong vòng một ngày diệt được hai căn cứ, tin chắc đoạn đường từ thành phố Phượng đến bờ biển thành phố Quảng Đông sẽ yên tĩnh một khoảng thời gian.
Sau này có còn những thế lực xã hội đen nào cắm rễ hay không, tạm thời Khương Ninh cũng không biết, nhưng cô hy vọng là không có.
Cơm nước xong, hai đứa nhỏ xem phim hoạt hình trong phòng khách, cô lặng lẽ đi đổ nước vào bồn, tắm nước nóng thoải mái xong, lại ngồi trên sô pha ăn trái cây.
Cô nhét một trái nho vào miệng Hoắc Dực Thâm: “Anh nói xem những người phụ nữ bị nhốt trong phòng kia, liệu có khai ra chúng ta hay không?”
Mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao ba người một chó quá đặc biệt, mà trước đó cũng đã gặp cục trưởng Lăng rồi, cũng không khó liên tưởng đến.
Đúng là có khả năng này, Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Sau này phải tránh xa ông ấy.”
Thành phố Phượng lớn như vậy, muốn gặp nhau cũng không dễ, chưa kể bọn họ dự trữ đủ các loại vật tư sinh tồn, nếu không có chuyện gì đặc biệt sẽ không chạy lung tung khắp nơi nữa, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Khương Ninh hỏi: “Sau này chúng ta ở đâu?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Hay là ở Áo Viên?”
Ít nhất, Hà Thiên Minh còn tổ chức đội cứu viện sau động đất, hơn nữa còn không phải trả cái gì, trừ lúc kiểm tra ra, người trong khu nhà đó cũng rất tin phục anh.
Khương Ninh không có ý kiến gì: “Vậy ngày mai chúng ta đến xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì mình thuê ở đó.”
Nếu có vấn đề gì, đến lúc đó tìm nơi khác cũng không muộn.
Hai năm sau tận thế còn có một thiên đường như vậy, đúng là không dễ.
Rạng sáng, cơn buồn ngủ xông đến.
Chó ngủ trên ghế sô pha phòng khách, Đậu Đậu ngủ trong phòng ngủ nhỏ, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ngủ ở phòng ngủ lớn.
Đứng tưởng bên ngoài đã hơn bốn mươi độ, nhưng trong nhà xe mở máy điều hòa không khí vô cùng thoải mái.
Khương Ninh lấy mền mỏng ra, tắt đèn ngủ.
Không biết tại sao, dù rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
Khương Ninh cùng Hoắc Dực Thâm vào không gian, bày ra thành quả của mình.
Heo, trâu, dê, cá, hải sản, gì cũng có.
Hoắc Dực Thâm nhìn rượu: “Chúng ta có thể uống hết sao?”
“Dự trữ, lúc cần thì lấy ra để giao dịch.”
Dầu xăng cộng lại có hơn ba trăm tấn, đủ cho mấy chiếc việt dã.
Du thuyền này, lúc quan trọng có thể lấy ra dùng, chắc cũng không tốn bao nhiêu dầu.