Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 403 - Chương 404

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 404 -

Thứ Khương Ninh lo lắng chính là du thuyền: “Anh biết lái không?”

Hoắc Dực Thâm thật sự không biết.

Không biết cũng không sao, có chuẩn bị trước là được.

So với những thứ khác, Hoắc Dực Thâm lại thấy hứng thú với vũ khí hơn.

Đồ của Phùng Côn Bằng dự trữ đều là đồ tốt, anh so sánh một chút: “Chờ khi nào rảnh rỗi, anh sẽ dạy em dùng súng bắn tỉa.”

Máy điều hòa mát mẻ, vừa ngủ đã đến hừng đông.

Chưa đến sáu giờ, Hoắc Dực Thâm đã gọi Khương Ninh dậy cất nhà xe, anh thì ôm Đậu Đậu vào trong Hummer.

Bữa sáng rất đơn giản, sữa đậu nành và bánh tiêu, nhưng có cảm giác không thể tả được.

Diệt trừ được tai họa ngầm là căn cứ Thanh Cương này, anh có thể sống an ổn một khoảng thời gian.

Mặt trời mọc rất nhanh, cả một buổi tối, không khí nóng cũng không hạ xuống được bao nhiêu, mà một ngày nắng nóng lại bắt đầu.

Cỏ cây vì thiếu nước mà khô cằn, đất đai khô nứt thêm cả sa mạc hóa, gió thổi đến mang theo khí nóng, giống như máy điều hòa không khí ở bên ngoài thổi vào mặt, cảm giác nóng bỏng còn xen lẫn cát bụi.

Cát bụi, túi rác, lá khô, tung bay theo gió cuốn, còn ánh nắng mặt trời chói chang đến nhức mắt trên đầu.

Không phải phim, mà là cảnh tượng tận thế thật sự.

Hoắc Dực Thâm lái xe trở về thành phố Phượng, xe dừng ở khu nhà người thân của viện nghiên cứu.

Trải qua nhiều biến cố như vậy, mới biết sinh mạng con người mạnh mẽ đến mức nào, người may mắn sống sót đổi ngày thành đêm, ban ngày vì né tránh mặt trời chói chang và nhiệt độ cao nên về nhà không ra ngoài, buổi tối thì ra làm việc kiếm sống.

Sáng sớm, chính là thời gian đáng quý mà người nhà mong muốn nhất, bọn họ cầm quạt ra ngoài vận động đơn giản, cũng tụm năm tụm ba ngồi dưới mái hiên, nói chuyện về cuộc sống tốt đẹp trước tận thế, và tương lai mờ mịt sau này.

Bà Chung cũng ở dưới lầu, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, giống như đang mong đợi ai đó.

Thấy chiếc Hummer quen thuộc, trên gương mặt nhăn nheo nở nụ cười, bà không ngừng chào hỏi: “Tiểu Hoắc Tiểu Khương, cuối cùng các cháu cũng quay lại.”

Tận thế, chuyện bất ngờ hoặc tai nạn xảy ra mỗi ngày, có vài người rời đi không trở lại nữa.

Dù biết rõ hai người trẻ tuổi này không đơn giản, nhưng bà Chung cũng rất lo lắng, người có thể tin tưởng yêu thích càng ngày càng ít, hàng xóm ở trước mặt có thể cười cười nói nói thân thiết, xoay lưng có khi lại chính là kẻ xấu.

Nói thật, bà ấy rất nhớ cuộc sống trước kia ở khu nhà Cẩm Vinh, yên tĩnh, không giống bây giờ phải đeo mặt nạ mỗi ngày, trong lòng lúc nào cũng phải đề phòng người khác.

Cho nên, nhìn hai người này bà ấy cảm thấy vô cùng thân thiết, thân như ruột thịt vậy.

Gặp lại bà Chung, Khương Ninh cũng rất vui vẻ: “Bà Chung.”

Sợ quá lộ liễu, Đậu Đậu và chó cũng không xuống xe, Hoắc Dực Thâm theo bà Chung lên lầu đón thỏ.

Bị người ta phát hiện sẽ không hay, đành nhét vào hộp giấy rồi ôm xuống.

Biết tòa nhà bị nứt lệch đi, bà Chung than thở, đây là ngôi nhà mình đã ở hơn hai mươi năm rồi.

Tạm biệt hai người, bà Chung trở về phòng, mới phát hiện trên bàn ở góc nhà có thêm một gói đồ.

Mở ra thì thấy là một miếng thịt khô, chắc được hơn một cân.

Bà ấy vội vàng đi đến ban công, dưới lầu đã không còn chiếc xe nào.

Haiz, Tiểu Khương thật là!

Hốc mắt bà Chung chợt ướt, trong tay nắm chặt miếng thịt khô.

Mở máy điều hòa không khí, chó nhảy tót đến cốp sau, vui vẻ chào đón đám đàn em của mình, còn dùng móng đùa giỡn bọn chúng.

Khương Ninh nhìn về phía trước: “Đi Áo Viên?”

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “Trước tiên đến xem chút đã, nếu thích hợp, đến khi động đất qua đi thì chuyển đến khu thành phố mới, còn nếu không hợp thì mình chuyển đến nơi khác.”

Đến khu thành phố mới là thành phố Lạc, chắc cũng phải một năm sau.

Thời tận thế đều phải chịu đựng mỗi ngày, nhưng bất giác đã trôi qua hai năm, bây giờ bên cạnh còn có người bầu bạn, chắc chắn một năm sẽ trôi qua rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment