Đã nửa tháng kể từ lúc kiểm tra, Hà Thiên Minh cho rằng hai người sẽ không quay lại, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Dù sao, ông ấy có thể nhận ra hai người trẻ tuổi này có chút bản lĩnh, mà ở đây vừa hay thiếu người như vậy.
Không ngờ sau cơn mưa trời lại sáng, bọn họ trở lại.
Xe chạy vào trong khu nhà, Hà Thiên Minh đích thân ra dẫn bọn họ đi xem nhà.
“Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều phòng trống, hơn nữa hai tòa nhà được giao kỳ một đều được sửa lại sạch sẽ, nhưng tầng thấp có người ở hết rồi, vì để an toàn và không xảy ra chuyện gì ầm ĩ với người khác, mỗi tầng chỉ có một nhà, trực tiếp đóng cửa cầu thang phòng cháy chữa cháy lại, chỉ còn tầng cao chưa có ai ở, nơi đó rất yên tĩnh nhưng lại khá nóng.
Tòa nhà số ba của kỳ hai là do tự chúng tôi sửa, điều kiện có hơi thô, nhưng tầng thấp vẫn còn phòng trống, tôi dẫn hai người đi xem một chút nhé?”
Khương Ninh không có hứng thú với tòa số ba: “Đội trưởng Hà, chúng tôi nuôi chó, không tiện sống ở tầng thấp cùng người khác, ở không gian độc lập vẫn tốt hơn một chút, có tiện cho chúng tôi xem thử tòa số bốn và tòa số năm không?”
Con chó tám chín mươi cân, ngày nào cũng lướt qua lướt lại trước mặt người khác, người ta không chảy nước miếng mới là lạ.
Nếu không phải trận động đất quá khủng khiếp, toàn bộ thành phố Phượng như trời long đất lở, phần lớn các tòa nhà đều ầm ầm sụp đổ, Khương Ninh cũng không muốn dọn vào khu nhà may mắn tồn tại này.
Hà Thiên Minh kinh ngạc: “Tòa bốn và tòa năm chỉ được xây sửa bên ngoài, bên trong chỉ có phôi, không quá thích hợp để ở.”
Khương Ninh kiên quyết nói: “Không sao, chúng tôi có thể tự làm.”
Hà Thiên Minh đoán được nỗi lo lắng của hai người, cũng không miễn cưỡng nữa: “Được, hai người cứ thoải mái.”
Vừa định dẫn hai người đi xem,không ngờ điện thoại vô tuyến đột nhiên vang lên giọng nói rất căng thẳng: “Đội trưởng Hà đội trưởng Hà, đám thôn dân kia lại đến cướp nguồn nước rồi, còn đông hơn cả lần trước.”
Ngay sau đó là tiếng la lối ầm ĩ.
“Anh Hoắc cô Khương, hai tòa nhà này đều không khóa, hai người có thể tự đi xem.” Hà Thiên Minh trở nên sốt ruột: “Bây giờ khu nhà gặp chút phiền toái, tôi phải đi xử lý một chút.”
Nói xong thì vội vã chạy đi.
Dưới cái nóng cực hạn, nguồn nước chính là thứ quý giá nhất.
Có nước, người mới có thể sống sót, mới có thể trồng được lương thực quý giá.
Áo Viên có rất nhiều đất chưa khai thác, cư dân lục tục đi khai khẩn đất trồng khoai lang đỏ, dùng nguồn nước trân quý mình tiết kiệm được để tưới, xem tình hình phát triển chắc cũng sắp thu hoạch rồi.
Trong thời gian này, rất nhiều cư dân dựa vào khoai lang đỏ để nuôi thân, bây giờ trông cũng khá giống khoai lang.
Khương Ninh thậm chí còn nhìn thấy trồng cỏ phấn hương chịu hạn, tưới một chút nước là có thể sống, trước kia dùng để nuôi heo hoặc làm thức ăn cho gia súc, bây giờ trở thành lương thực đáng quý.
Có thể sẽ rất khó ăn, nhưng so với việc gặm vỏ cây hoặc ăn đất sét thì ăn thứ này tốt gấp trăm lần.
Khương Ninh nhìn bóng dáng của Hà Thiên Minh đã đi xa: “Bây giờ chúng ta đi xem nhà hay đi nhiều chuyện?”
Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Sau động đất Hà Thiên Minh có thể hưởng ứng lời kêu gọi thành lập đội cứu viện, phòng thủ của Áo Viên chắc không sao đâu, nhưng nếu sau này chúng ta muốn ở lại đây, tốt hơn nên tìm hiểu rõ cư dân xung quanh.”
Khương Ninh khẽ đảo mắt, đồng ý.
Lái xe đến cửa khu nhà, hai bên đã giằng co, chuyện liên quan đến nguồn nước, bọn họ căng thẳng đến mức lúc nào cũng có thể đánh nhau.
So với lần trước, số người bên kia rõ ràng đã nhiều hơn.