Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 406

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 406 -

Khi chia đồ, không sợ được chia ít, chỉ sợ chia không đều, cái giếng của Áo Viên là nguồn nước duy nhất ở vùng này, thôn dân lần trước bị thua liên kết với thôn dân gần đó, ai không cầm cuốc thì cũng cầm gậy gộc, vẻ mặt đều dữ tợn và tức giận, hôm nay có nói thế nào cũng phải đuổi người của Áo Viên ra ngoài.

“Mảnh đất này vốn là của thôn dân bọn tao, nguồn nước đương nhiên thuộc về bọn tao, chúng mày cũng không phải là chủ của nơi này, đừng có suốt ngày giữ riêng nguồn nước, thức thời thì cút nhanh, nếu không thì đừng trách bọn tao không khách sáo.”

“Gì mà đất của mấy người? Doanh nghiệp khai thác không cho mấy người tiền thì mấy người chịu giao đất ra chắc? Nói năng buồn cười thật!”

“Thứ chó hôi hám chúng mày, quyền sử dụng đất cũng có thời hạn, bây giờ bên khai thác không còn nữa, đất đương nhiên thuộc về bọn tao, chúng mày không bỏ tiền ra mua nhà mà còn nói nhảm?”

Hai bên nói qua nói lại, cãi nhau không thể tách ra.

Bên kia ỷ vào người đông thế mạnh, cư dân Áo Viên nghe báo động khẩn cấp thì rối rít dẫn người chạy đến.

Trai gái già trẻ, thậm chí ngay cả con nít cũng đến.

Gậy sắt, gậy gỗ, cuốc, gạch, dao…

Tất cả đều là vũ khí lạnh, một món vũ khí nóng cũng không có.

Trong nước quản lý vũ khí rất nghiêm khắc, người bình thường muốn có được một khẩu súng cũng không dễ.

Nếu Khương Ninh không có cơ hội tiếp cận thế lực xã hội đen để trộm, chắc cũng không thể có vũ khí nóng để phòng thân được.

Lần trước đánh nhau chịu thiệt, lần này bên kia đã có chuẩn bị trước, cả người đều được bảo vệ tốt, cho dù bên Áo Viên có bao nhiêu người đến thì khí thế cũng không lớn hơn bên kia được bao nhiêu.

Dù sao bên kia cũng bị cái nóng cực hạn ép sắp chết rồi, nếu không chiếm được nguồn nước thì không khác gì phải chết cả.

Đây là cuộc chiến sinh tồn, cả hai bên đều đỏ cả mắt, trong mắt đều là thù hận và ghen ghét, hận không dụ được đám cư dân Áo Viên.

Đang lúc đẩy nhau, bên kia đột nhiên rút ra một con dao nhọn giấu ở sau lưng, hung hăng đâm đến tim của Hà Thiên Minh…

Chỉ cần giết chết tên đàn ông này, chắc chắn Áo Viên sẽ tan rã.

Đuổi đám người này ra ngoài, nguồn nước và khoai lang đỏ sẽ thuộc về bọn họ!

Khương Ninh còn chưa dọn vào, vốn không muốn tham gia vào cuộc tranh chấp này, nhưng khi nhìn thấy dao nhọn đâm về phía Hà Thiên Minh, cô đột nhiên thay đổi ý định.

Đừng thấy tướng mạo của Hà Thiên Minh lịch sự, nhưng dù sao cũng là bác sĩ tư vấn tâm lý, thấy vẻ mặt của đối phương đột nhiên trở nên ác độc, ông ấy đã ý thức được nguy hiểm nên vội vàng lui về phía sau hai bước.

Dao nhọn chém vào không khí, bên kia không có bất kỳ do dự nào, đâm đến lần nữa.

Khương Ninh giả bộ lấy đồ trong túi, lấy ra một cái nỏ bắn về phía người đàn ông.

Không bắn vào tim, mà bắn vào tay cầm dao của gã ta.

Người đàn ông kêu thảm một tiếng, dao nhọn rơi trên mặt đất.

Những thôn dân khác thấy vậy, rối rít giơ gậy gỗ xông về phía Áo Viên, hôm nay dù có thế nào cũng phải đoạt lại nguồn nước.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên thật lớn, khiến tai mọi người ong ong.

Người của hai bên cứng đờ, rối rít nhìn xung quanh xem có ai gục xuống không, chỉ có cục gạch của một thôn dân là chia năm xẻ bảy.

Có súng, bọn họ có súng!

Thôn dân bị dọa sợ, lập tức không có ai dám xông về phía trước nữa.

“Dừng tay!” Hoắc Dực Thâm quát lớn một tiếng, tay cầm súng nhắm thẳng về phía tên trưởng thôn cầm đầu: “Nếu một người còn đến gây chuyện nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

Đối mặt với họng súng đen ngòm, trong lòng trưởng thôn dù có căm tức hơn nữa, cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Dù sao, bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh hơn đạn được.

Một tên trẻ tuổi đầu vàng trong thôn kích động giật dây: “Trưởng thôn đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy, bọn họ có mấy viên đạn, mỗi ngụm nước miếng cũng có thể nhấn chìm bọn họ.”

Trưởng thôn là người có kinh nghiệm, bình thường cũng là người cần mặt mũi, nghe tên tóc vàng nói vậy thì lập tức giận dữ: “Đi, mày đi, phun thử một ngụm nước miếng đi.”

Tên khốn kiếp này chỉ được cái miệng, lần nào cũng hung hăng nhất, nhưng đến khi đánh nhau thì toàn trốn xuống phía sau.

Khương Ninh giương nỏ, một mũi tên bắn về phía tên tóc vàng.

Mũi tên xẹt qua mặt khiến gã ta khóc lóc kêu to.

Khương Ninh cảnh cáo gã ta: “Đối phó với anh, ngay cả đạn cũng không cần lãng phí.”

Tên tóc vàng che vết thương, hai chân run rẩy dữ dội hơn, bị dọa sợ không nói nên lời.

Khương Ninh nhận ra, trưởng thôn cũng không muốn chết: “Không có nhiều đạn, nhưng giết mấy người cầm đầu gây sự thì không thành vấn đề, ai muốn chết thì cứ đứng ra, bọn tôi thành toàn cho mấy người!”

Bình Luận (0)
Comment