Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 410

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 410 -

Sau khi ngủ được một giờ, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng tối, không khí bên ngoài nóng cháy người, ánh mặt trời có thể đốt mù mắt người ta.

Hai người không yên tâm để hai đứa nhỏ ở nhà, nên mọi người cùng nhau ra ngoài.

Rời khỏi Áo Viên, tìm được một nơi không người, để hai đứa nhỏ ở lại trên xe.

Khương Ninh lấy ra một chiếc xe tải lớn lấy được ở căn cứ Thanh Cương, lại lấy cửa thép không gỉ, đồ cần dùng trong nhà, nồi chén gạo dầu vân vân để lên xe.

Hoắc Dực Thâm lái xe tải trở về Áo Viên.

Khương Ninh thì lái Hummer, chở hai đứa nhỏ chạy ở phía sau.

Cư dân trực ở trước khu nhà vội vàng mở cửa, thấy xe tải lái vào, càng chắc chắn hai người này rất giỏi.

Người bình thường ngay cả xăng cũng không có, người ta lái hẳn một chiếc xe tải lớn, có thể thấy không những rất giỏi, mà còn có thế lực chống lưng rất lớn.

Hai người gia nhập Áo Viên, sau này sẽ an toàn hơn.

Nghe đội trưởng Hà nói, đồng chí Hoắc còn đồng ý dạy bọn họ mấy động tác phòng thân, đến lúc đó phải cho mấy đứa trẻ trong nhà tham gia, đến khi mình không có ở đây, bọn nhỏ cũng có thể sống sót.

Suy nghĩ một chút, trong lòng lại có thêm hy vọng.

Quay đầu, đỗ xe, cửa sau xe trực tiếp đối diện với cửa của tòa nhà, tạo không khí như đang chuyển đồ vào nhà.

Cách đó không xa, đội tuần tra vừa hay đi ngang qua, bọn họ nhiệt tình đi đến: “Cần giúp không?”

Khương Ninh từ chối: “Không cần đâu, chúng tôi tự làm được.”

“Vậy được, có gì cần cứ nói nhé.”

Thấy đội tuần tra rời đi, Đậu Đậu không hiểu hỏi: “Chị ơi, sao bọn họ lại khác với người bên ngoài?”

Sạch sẽ hơn, không hung dữ bằng, còn hay cười với cô bé

Đây là chuyện tốt, Khương Ninh suy nghĩ một chút mới trả lời: “Sở dĩ bọn họ không giống với những người bên ngoài, đầu tiên vì ở đây có nguồn nước có thể trồng cây, miễn cưỡng có thể sống qua ngày không lo chết đói, thứ hai bọn họ nhiệt tình cười nói với chúng ta, là bởi vì bọn họ cảm thấy chúng ta rất giỏi có thể đánh được người xấu, không chỉ bây giờ, sau này bọn họ còn cần chúng ta giúp đỡ, mới có thể sống tốt được.

Đậu Đậu, em phải nhớ kỹ, không thể vì bọn họ tốt tính, mà chúng ta buông lỏng cảnh giác, nếu ngày nào đó bọn họ gặp phải tình cảnh giống như bên ngoài, chẳng những đói mà còn khát, bọn họ cũng dần dần giống như người ở bên ngoài thôi.

Hơn nữa, nếu chúng ta không thật sự giỏi, bọn họ sẽ không kính trọng chúng ta nữa, thái độ cũng sẽ dần dần thay đổi.

Cho nên, chúng ta muốn sống tốt, chỉ có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể khiến người khác tôn trọng và ngưỡng mộ, từ đó chúng ta mới có thể sống tốt hơn, biết không?”

Đậu Đậu suy nghĩ một chút, hiểu được, nhưng hình như lại không hiểu quá rõ ràng.

Khương Ninh nêu ví dụ: “Em nghĩ đến Cola xem, tại sao nó có thể khiến Phùng Côn Bằng đối xử đặc biệt, lại có thể đuổi những tên đầu trọc kia chật vật chạy trốn như vậy?”

“Cola siêu giỏi luôn!” Đậu Đậu hiểu ra: “Chị, sau này em sẽ giỏi hơn cả Cola.”

“Ừ, còn giỏi hơn cả anh của em luôn ha?”

Đậu Đậu xấu hổ, cảnh tượng bị anh trai khủng bố khống chế hiện lên trong đầu: “Chị ơi, em…”

Trong nháy mắt đã mất tự tin.

“Đừng sợ, lúc anh bằng tuổi em, cũng không thể giỏi được bằng em đâu, chỉ cần em cố gắng, sớm muộn gì em cũng sẽ vượt qua anh ấy.”

Đậu Đậu được cổ vũ, nắm chặt tay thành nắm đấm: “Chị ơi, em sẽ cố gắng, đến lúc đó em sẽ bảo vệ chị và anh.”

Hoắc Dực Thâm ở bên cạnh có hơi ghen: “Sao anh lại cảm thấy, hình như Đậu Đậu mới là em gái của em?”

Khương Ninh hỏi ngược lại: “Em gái anh, không phải em gái của em sao?”

Đậu Đậu ôm cứng không thả ra: “Đúng đúng, em thích chị lắm.”

Hoắc Dực Thâm sờ chóp mũi, mỉm cười nói: “Anh ích kỷ quá.”

Bình Luận (0)
Comment