Hai năm thiên tai, pin của còi cảnh báo két sắt đã hết từ lâu, không còn phát ra âm thanh chói tai.
Hai két sắt chứa vàng, một cái chứa trân châu ngọc thạch.
Nếu là trước kia, chắc chắn Khương Ninh sẽ rất vui, bây giờ lại không cười nổi.
Điều cô dự cảm là sự thật rồi, không gian không chiếm lấy để rộng ra nữa.
Hoắc Dực Thâm cẩn thận quan sát: “Là thật.”
Đối với Khương Ninh thì đây là điều may mắn cực lớn, hơn nữa vật tư dự trữ ở đây cái gì cũng có, cho nên tâm trạng cũng lạc quan hơn rất nhiều.
Nếu không gian không muốn, cô giữ lại phòng hờ.
Hơn ba trăm cân vàng, châu báu ngọc thạch lại càng không thiếu, trước kia không có tiền không có cơ hội, sau này sẽ không như vậy nữa.
Không gian đã rất lớn, mảnh đất ở vườn hoa có hơn hai mươi mẫu, khoảng thời gian này không rảnh để sắp xếp vật tư, đâu đâu cũng có vật tư, chỗ thật sự dùng để trồng trọt lại không có bao nhiêu.
Mấy ngày nay đã sắp xếp được một chút, tranh thủ dành ra một mảnh lớn để bắt đầu trồng trọt.
Dù sao, có lương thực trong tay thì trong lòng mới không sợ hãi.
Muốn sống đến cuối đời, còn thiếu rất nhiều vật tư để giữ mạng.
Hôm sau Hoắc Dực Thâm dậy rất sớm, dạy kỹ thuật phòng thân của cư dân ở Áo Viên.
Đừng thấy chỉ có hơn một trăm người, nhưng ai cũng muốn học để bảo vệ mình, nghe nói có mấy ông cụ bảy mươi tuổi cũng đăng ký.
Tốt xấu lẫn lộn rất khó có kết quả tốt, Hà Thiên Minh phải đích thân chọn người: “Từng nhóm đến tập đi, trước hết nhường cho mấy thanh niên khỏe mạnh đã, họ là lực lượng chính bảo vệ nhà của chúng ta mà.”
Ngay cả ông ấy cũng không tham gia vào, tất nhiên người khác cũng không dám nói gì.
Trời nóng cực hạn nên sáng rất sớm, mới năm giờ sáng mà đã sáng trưng rồi.
Hoắc Dực Thâm thức dậy, Khương Ninh không buồn ngủ, dậy theo đánh răng rửa mặt.
Đậu Đậu lim dim vì buồn ngủ, không ngừng dụi mắt.
Khương Ninh không hiểu: “Đậu Đậu, sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Em muốn đi với anh, dạy họ đánh quyền.”
Hoắc Dực Thâm giải thích: “Những người đó không có căn bản rất khó dạy, để Đậu Đậu đến kích thích bọn họ một chút cũng được.”
Nếu muốn tạo hình tượng thần thánh, phải để thần ở trên bàn thờ, tiếp xúc với người khác không có ích lợi nào.
Khương Ninh cũng đồng ý với ý tưởng của anh, lấy sữa đậu nành và bánh bao ra làm bữa sáng.
Đậu Đậu rất ngoan, ăn xong không quên đánh răng súc miệng, không để người khác ngửi được mùi thịt.
Chó như tên trộm gà, lén đi theo bên cạnh nhóc con, muốn thừa nước đục thả câu.
Khương Ninh nhíu mày: “Cola?”
Chó bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi trở về, vẻ mặt vô cùng tủi thân.
“Không còn cách nào, ai bảo em đẹp trai như vậy, khiến người ta vừa nhìn đã muốn phạm tội.” Khương Ninh xoa đầu nó an ủi: “Chúng ta ngoan ngoãn ở nhà, đừng nên thử dò xét lòng người.”
Gần trăm cân thịt, ngay cả thần tiên cũng không thể chống lại được sự cám dỗ này, nói gì đến người phàm.
“Trước cứ chịu đựng một chút đi, chờ sau này chúng ta mua được biệt thự khu nhà giàu, đến lúc đó em muốn làm gì cũng được.”
Lúc này Cola mới ngoan lại, đầu đặt lên đùi cô nghỉ ngơi.
Xem video y học một giờ, Khương Ninh ra ban đông vươn vai, vừa hay thấy Hà Thiên Minh đang tản bộ, phía sau còn có con chó đi theo.
Teddy màu nâu, gầy chưa đến mấy cân, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
Hai năm qua, lần đầu tiên Cola nhìn thấy đồng loại, trong miệng ô ô, dùng móng muốn đẩy mảnh thủy tinh ra.
“Em muốn xuống đó chơi hay là muốn đánh nhau?”
Khương Ninh cảm giác nó muốn gây chiến, chỉ cần cạp một cái thôi là Teddy không còn nữa.
Không chỉ Hà Thiên Minh, trong khu nhà có rất nhiều người quý trọng khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc này, là thời điểm mát nhất trong ngày, vì vậy rối rít ra cửa đi dạo quanh khu nhà hai vòng.
Có bà có ông, còn có cả trẻ con.
Một trong đám trẻ con cũng nuôi thú cưng —— con chuột.