Dùng sợi dây nhỏ cột lại xem như báu vật không quên hái khoai lang đỏ cho nó ăn, khiến rất nhiều đứa trẻ vây xem.
Đã bao lâu rồi chưa được thấy nụ cười của trẻ con, bọn họ bị ánh nắng mặt trời chiếu đếm ngăm đen, nhưng vẫn rực rỡ như vậy khiến tâm trạng sáng nay của Khương Ninh cũng tươi sáng rất nhiều. bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Trong lúc bọn họ cười nói, Khương Ninh phát hiện trong khu nhà còn có trường học, giáo viên là Hà Thiên Minh và mấy người đã về hưu đảm nhận.
Hai ngày học một lần, không lấy học phí, chỉ là cuối đời tìm chút việc làm, sống lạc quan giúp tinh thần khỏe mạnh hơn.
“Nhanh nhanh nhanh, chú anh hùng hôm qua hôm kia đang ở tòa nhà mẫu, em gái của chú ấy rất đáng yêu, đánh quyền giỏi vô cùng, còn đang dạy anh của mình kìa, chúng ta mau đi xem một chút…”
Có thể nhận ra, đám nhỏ này được người lớn bảo vệ khá tốt, hơn nữa còn có Hà Thiên Minh là chuyên gia tâm lý có thể kịp thời giúp người trong khu nhà hiểu rõ mọi việc, tâm tính của cư dân cũng khá tốt.
So với bên ngoài, đám trẻ ở đây không tiêu cực âm u, đôi mắt vẫn rất tươi sáng.
Bọn nó nghe người lớn trong nhà nói, biết được dáng vẻ xuất hiện của chú anh hùng, ngay cả con chuột cũng không để ý đến nữa, chạy đến chỗ nhà mẫu như ong vỡ tổ.
Các ông bà không đi xem, nhưng lúc tản bộ có đi qua tòa nhà số năm, ban công tầng bốn được lắp thủy tinh, không khỏi nhỏ giọng thảo luận.
Cách khá xa, Khương Ninh không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn qua ống nhòm có thể nhìn thấy từng gương mặt kia, có người giàu có cũng có người buồn khổ, nhưng những người ở đây đều sống khá tốt so với bên ngoài, bọn họ quá thân thiện.
Mười một giờ Hoắc Dực Thâm trở về, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái không có chút mồ hôi nào, nhưng gương mặt Đậu Đậu lại đỏ bừng, mồ hôi không ngừng lăn trên trán nhưng vẫn rất vui vẻ: “Chị ơi, hôm nay em dạy người ta đánh quyền đó.”
Khương Ninh khích lệ: “Đậu Đậu làm cô giáo hả? Giỏi quá.”
Cô bé rất vui, miệng nhỏ cứ nhắc mãi: “Em dạy họ đánh Quân Thể Quyền, họ đánh không tốt, anh còn cho em chỉ từng người…”
Vừa mới bắt đầu cô bé còn sợ, nhưng anh kiên quyết bảo cô bé dạy.
Lúc này Đậu Đậu mới biết thì ra mình còn giỏi hơn cả người lớn, bọn họ thậm chí còn không đánh lại cô bé, ra quyền không có lực cũng không đúng tiêu chuẩn.
Vừa mới bắt đầu, bọn họ có chút xem thường cô bé, nhưng sau đó ai cũng khen.
Lúc kết thúc, dưới sự yêu cầu và vỗ tay của mọi người, cô bé còn lộn nhào vài lần.
“Chị ơi, có người muốn làm bạn với em, có được không?”
Lúc nói lời này, Đậu Đậu nhìn Khương Ninh, trong mắt lộ vẻ khát vọng và bất an.
Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Em muốn làm bạn với họ sao?”
Đậu Đậu có hơi ngơ ngác: “Em, em nghĩ, cũng không muốn lắm.”
Con người cần giao tiếp, nhất là bạn cùng lứa tuổi, bây giờ thứ Đậu Đậu thiếu nhất không phải là giá trị võ lực, mà là rèn luyện và kinh nghiệm cuộc sống.
Nhưng tận thế lòng người rất khó đoán, rất dễ xảy ra vấn đề với người khác, nhất là người có thân phận khác nhau, huống chi Khương Ninh còn có bí mật không để ai biết.
Đừng thấy bây giờ Đậu Đậu rất biết giữ miệng, thứ không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều, đó là vì gặp ít người khác, lỡ như chơi với bạn cùng trang lứa một hồi, vô tình lỡ miệng thì biết làm sao?
Khương Ninh đá chuyện này sang cho Hoắc Dực Thâm: “Em hỏi anh của em đi.”
Nếu cô là đứa trẻ, có thể chơi với bạn cùng trang lứa, nhưng thời gian không thể quá lâu, vậy vừa có thể buông lỏng vừa có thể giữ vững cảnh giác.
Giáo dục rất khó khăn, vẫn nên giao cho anh ruột, cô có hơi không đành lòng.
Nhắc đến anh trai, Đậu Đậu lập tức ỉu xìu, cúi đầu không dám nói nữa.
Cô bé nghĩ anh trai sẽ không đồng ý.