Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 415

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Chương 415 -

Hoắc Dực Thâm không né tránh câu hỏi, cân nhắc nói: "Lần sau lên lớp, em có thể chơi với họ nửa tiếng được không?"

Ánh mắt Đậu Đậu sáng ngời: "Cảm ơn anh."

"Lúc chơi đùa, không được nhắc đến chuyện trong nhà, nhất là về vấn đề ăn ở. Nếu như họ cứ lặp đi lặp lại hoặc có lẽ có ý định hỏi về vấn đề kia thì nghỉ chơi ngay lập tức."

Đậu Đậu gật đầu: "Anh, em biết rồi."

Rửa tay, ăn cơm.

Thời tiết quá nóng dễ bị cảm nắng, Khương Ninh chuẩn bị canh đậu xanh, canh khổ qua sườn heo, cá kho, rau xanh.

Tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước, không cần phải nấu nữa.

Hoắc Dực Thâm chỉ làm việc nửa ngày, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi.

Lúc ngủ trưa, anh chủ động trò chuyện: "Từ những gì đã thấy trong hôm nay, ngoài chân tay vụng về ra thì bọn họ vẫn khá thân thiện và đoàn kết."

Khương Ninh cũng cảm thấy như vậy: "Trạng thái của bọn họ được như hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Hà Thiên Minh."

Nếu không có vấn đề gì, sau này nơi đây sẽ là nhà mới.

Thức dậy lúc ba giờ hơn, hai người thảo luận một chút, nhớ kỹ những đồ vật còn thiếu trong nhà.

Khương Ninh muốn đến phố giao dịch một chuyến vào ban đêm, tìm càng nhiều thứ càng tốt.

Khi nói đến giao dịch, vô thức nghĩ đến tên xấu xí và Tần Xuyên.

Tên xấu xí thường xuyên chạy cả hai đầu, mà sóng thần đến đột ngột, cũng không biết lúc đó hắn ta có ở bờ biển thành phố Quảng Đông hay không.

Còn Tần Xuyên, khi ấy hẹn gặp nhau lúc mười giờ, xác suất hắn ta ở bờ biển cao hơn rất nhiều.

Nếu gặp phải sóng thần thật thì có bao nhiêu cơ hội sống sót?

Khương Ninh có chút tiếc nuối, nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, không gian của cô sẽ không mở rộng nhanh như vậy.

Nhưng tận thế tàn khốc như vậy đấy, rất nhiều người thân hoặc bạn bè, một giây trước còn rất ổn, một giây sau nói không còn là không còn nữa.

Mặt trời xuống núi, Khương Ninh định đi ra ngoài.

Hoắc Dực Thâm không yên lòng: "Anh đi cùng em?"

Khương Ninh có thể tự bảo vệ bản thân, cảm thấy hoàn toàn không cần thiết: "Chỗ này cách phố giao dịch không xa, em đạp xe leo núi chưa đến một tiếng, anh cứ nghỉ ngơi ở nhà đi."

Nói là nghỉ ngơi, thật ra cũng không dễ dàng, phải huấn luyện chó, cũng phải dạy Đậu Đậu đọc sách viết chữ.

Hoắc Dực Thâm đưa cô xuống lầu: "Chú ý an toàn."

"Yên tâm đi, không đánh lại thì em chạy."

Nhảy lên xe đạp leo núi, vẫy tay rời đi.

Đến phố giao dịch khoảng chừng mười dặm đường, mặc dù đã mặc áo ổn định nhiệt độ nhưng vẫn rất nóng, còn chưa đến mức bị cảm nắng.

Chỉ là khi mặt trời lặn, nguy hiểm cũng bắt đầu không ngừng ngoi đầu lên.

Và đúng như vậy, đột nhiên có hai người nhảy ra từ sau cây, giơ gậy đập vào lưng Khương Ninh.

Nếu cái này mà còn không nhận ra được, thì sống thế này cũng vô dụng quá rồi.

Đột nhiên Khương Ninh đạp mạnh xe đạp leo núi, gậy đánh lén trượt, khiến đối phương xém chút nữa đã ngã sấp xuống đất.

Còn kém chút xíu nữa thôi, thấy cô lái không nhanh, hai người không cam lòng nhấc chân đuổi theo.

Chất lượng xe đạp leo núi của Chung Bình khá ổn áp, đạp không tốn nhiều sức lắm, Khương Ninh rất thoải mái đạp lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không biết hai người đang thở hổn hển ở phía sau.

Cho dù mặt trời đã xuống núi, với người bình thường thì vẫn quá nóng, giống như ném nồi sắt vào trong chảo dầu.

Vậy nên chạy theo càng không lại, trái tim… Ôi trái tim không chịu nổi nữa...

Chạy rồi lại chạy, một người trong số họ ngã xuống, còn có đứng dậy được nữa hay không, Khương Ninh đang xuống dốc không hề hay biết, dù sao cũng không đuổi theo nữa.

Lúc đến phố giao dịch, trời đã hoàn toàn tối đen.

Quả nhiên có rất nhiều người, không lái chiếc Hummer ra ngoài là đúng đắn, thực sự quá rêu rao.

Khương Ninh đi đến một góc hẻo lánh, mượn bóng đêm thu xe đạp leo núi vào không gian.

Phố giao dịch không khác gì trước đây, nhu cầu lớn nhất vẫn là thức ăn và nước, vẫn như trước kia nhưng khác biệt là không còn tiếp tục dám lấy ra bán nữa, có giao dịch nước chỉ đặt một vài chai trống trên quầy hàng, có thức ăn thì chỉ đặt túi vải, dù sao hiểu được thì đều hiểu rồi.

"Có nước, bán nước đây."

"Khoai lang, khoai tây, củ cải khô."

Khắp nơi đều là những kẻ đầu cơ trục lợi hét giá cao, còn trong tay bọn họ có hàng hay không thì rõ ràng là không.

Bình Luận (0)
Comment